Chương 401:
Chương 401:
Chương 401:
Trên đảo có rất nhiều người dân không có thu nhập, phần lớn đều dựa vào nghề đánh bắt cá, rồi trồng rau các kiểu, cũng chỉ đủ sống qua ngày.
Nhưng hải sản thì tỷ lệ chết rất cao, rất khó bảo quản nên hải sản họ mua nhiều nhất cũng chỉ bán ở thành phố, hoặc xa hơn một chút là ở các quận lân cận, nhu cầu không lớn.
Vì vậy thu nhập của mọi người đều bị hạn chế rất nhiều nhưng lại không biết ngoài việc bán hải sản thì ở đảo này còn có thể làm gì để tăng thu nhập cho mọi người.
Bây giờ thì tốt rồi, có đề xuất của đồng chí Đỗ, lại đi đến Tiệm Cơm Quốc Doanh bên kia để tìm hiểu, thậm chí họ còn hỏi cả khách hàng của tiệm cơm, biết được họ đều rất thích hải sản do đồng chí Đỗ làm, mọi thứ dường như đều giống như Đỗ Minh Nguyệt nói, hải sản của cô có thị trường.
Sau đó họ đến đảo, xem qua hợp tác xã cung ứng tiêu thụ, cũng hỏi thăm người dân trên đảo, phát hiện bây giờ họ bán hải sản có nhiều thu nhập hơn, công lao vẫn là của đồng chí Đỗ Minh Nguyệt.
Lúc này mọi người còn chưa gặp được vị đồng chí Đỗ nổi tiếng này nhưng ấn tượng về cô đã tốt hơn không ít.
Chỉ tiếc là sau khi nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt trẻ trung, xinh đẹp như vậy, mọi người bắt đầu lo lắng.
Ý tưởng này thực sự là do cô nghĩ ra sao? Hải sản thực sự là do cô làm sao?
Sau này nếu thực sự mở nhà máy, cô có thể kiên trì được không?
Không trách mọi người nhìn mặt mà bắt hình dong, thực sự là chuyện này quá quan trọng, mà Đỗ Minh Nguyệt trông cũng thực sự không giống với hình tượng đồng chí Đỗ trong lòng họ.
Thấy mấy người trước mắt đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn Đỗ Minh Nguyệt, Hoắc Kiêu sao có thể không đoán ra suy nghĩ của họ.
Cũng giống như lúc đầu anh gặp Đỗ Minh Nguyệt, cũng chỉ nghĩ cô là một cô em gái yếu đuối, chẳng hiểu gì.
Nhưng trên thực tế, sự chín chắn của cô vượt xa tưởng tượng của anh, thậm chí cả suy nghĩ và năng lực cũng khiến anh vô cùng khâm phục.
"Mấy vị đồng chí vào trong trước đi, mấy người đến tìm Minh Nguyệt hẳn là có chuyện gì đó, bất kể là chuyện gì, trước tiên cứ ngồi xuống nói chuyện tử tế đã."
Hoắc Kiêu kịp thời lên tiếng, khiến mấy vị đồng chí nhận ra chuyện này không thể vội vàng kết luận như vậy, có lẽ sau khi trò chuyện với Đỗ Minh Nguyệt, họ sẽ có cái nhìn khác.
Đỗ Minh Nguyệt liếc nhìn Hoắc Kiêu đầy biết ơn, Hoắc Kiêu đáp lại cô một nụ cười an ủi.
Sau đó, mấy người theo Đỗ Minh Nguyệt và Hoắc Kiêu vào nhà, Đỗ Minh Nguyệt rót nước mời họ sau khi họ ngồi xuống.
Thấy Đỗ Minh Nguyệt tiếp khách rất chu đáo, ít nhất là trông có vẻ chững chạc hơn so với tuổi, lòng mấy người đều nhẹ nhõm hơn một chút.
Sau đó, Đỗ Minh Nguyệt ngồi xuống cùng họ, mỉm cười, không vòng vo tam quốc.
"Tôi biết mấy người đến đây hẳn là vì chuyện mở nhà máy, tôi cũng không vòng vo nữa, mấy người có gì muốn hỏi tôi thì cứ hỏi thẳng, tôi nhất định sẽ trả lời không giấu giếm."
Đối với việc Đỗ Minh Nguyệt đoán được thân phận của họ, mấy người lại hơi ngạc nhiên trong chốc lát nhưng nghĩ đến việc từ sáng hôm nay họ đã bận rộn điều tra trên đảo, mặc dù không gặp Đỗ Minh Nguyệt nhưng cô cũng nên nghe được chuyện này.
Nhưng dù sao đi nữa, đối với sự thông minh và thoải mái của cô, mấy người đương nhiên càng vui hơn.
Họ quyết định tạm thời gác lại định kiến về ngoại hình của Đỗ Minh Nguyệt, bắt đầu nghiêm túc trò chuyện với cô về chuyện mở nhà máy.