Chương 417:
Chương 417:
Chương 417:
Cha mẹ thực sự là không có chút tự tin nào vào hắn, hắn làm sao lại qua đó gây phiền phức chứ, thật là.
Chờ đấy, đợi sau này hắn lập được chút thành tựu, nhất định sẽ khiến họ phải mở to mắt.
Mọi người dặn dò thêm một hồi, nhà họ Hoắc cũng nhờ Đỗ Vũ Lâm đến đó tiện thể quan sát giúp tình hình vết thương của con trai họ Hoắc Kiêu, sau đó mọi người mới về nhà.
Họ cũng đã bàn bạc xong, ngày mai sẽ để con trai lên đường, vì vậy tối hôm đó Triệu Kim Hoa bắt đầu giúp Đỗ Vũ Lâm chuẩn bị hành lý.
Vì không biết hắn phải bận rộn ở đảo bao lâu nên Triệu Kim Hoa suy nghĩ một lúc, vẫn giúp hắn mang theo cả quần áo mùa đông.
Đỗ Vũ Lâm đang thu dọn những thứ khác, tâm trạng vô cùng phấn khích, suốt quá trình còn ngân nga hát.
Thấy hắn như vậy, Triệu Kim Hoa vừa tức vừa buồn cười.
Rời xa nhà mà vui vẻ thế sao?
Thằng nhóc thối này!
Nhưng nghĩ đến việc Đỗ Vũ Lâm đến đảo một thời gian nữa mới về được, trong nhà vắng đi một người, Triệu Kim Hoa lại thấy luyến tiếc.
Mặc dù bà ấy và Đỗ Kiến Quốc suốt ngày chê đứa con trai thứ hai này không hiểu chuyện, lại còn nghịch ngợm nhưng phải nói rằng có thằng lắm mồm này ở bên cạnh, trong nhà cũng náo nhiệt hơn nhiều.
Bây giờ hắn đi rồi, trong nhà chắc sẽ lạnh lẽo hơn nhiều.
Triệu Kim Hoa chậm rãi thu dọn đồ đạc, tầm mắt nhìn ra cửa, thấy bên ngoài Đỗ Kiến Quốc và đứa con trai cả Đỗ Vũ Kỳ đều không có ở đó, bà ấy nhanh chóng móc tiền trong túi mình ra, sau đó nhét vào trong áo khoác mùa đông của Đỗ Vũ Lâm.
Bà ấy không nói thẳng chuyện tiền bạc với Đỗ Vũ Lâm, tất nhiên là vì không yên tâm về thằng nhóc này, sợ nó biết có tiền rồi thì trên đường sẽ tiêu xài phung phí, đến lúc đó chưa đến đảo thì đã tiêu hết tiền rồi.
Số tiền này là để dành cho hắn phòng thân.
Mặc dù không nhiều bằng số tiền bà ấy đã đưa cho con gái lúc trước nhưng cũng là số tiền bà ấy tự mình tiết kiệm được.
Con cái đều là máu mủ của bà ấy, bình thường nhìn thì không thấy thương nhưng thực sự đến lúc phải xa nhà rồi, trong lòng Triệu Kim Hoa đều luyến tiếc như nhau.
Bà ấy chỉ mong đứa con trai thứ hai lần này đến đảo giúp Đỗ Minh Nguyệt, anh em chúng nó có thể cùng nhau trưởng thành, sau đó đều bình an vô sự là tốt rồi.
Triệu Kim Hoa thu dọn quần áo xong cho hắn, sau đó đi ngủ.
Còn Đỗ Vũ Lâm cũng đã sắp xếp đồ đạc gần xong, cũng định đi ngủ sớm, rồi sáng hôm sau xuất phát sớm.
Kết quả không ngờ vừa định đóng cửa thì nghe thấy cửa phòng cha mở ra.
Hắn tưởng bố Đỗ Kiến Quốc dậy đi vệ sinh, kết quả không ngờ lại đi thẳng đến phòng hắn.
"Cha, sao cha còn chưa ngủ?"
Đỗ Kiến Quốc đứng ở cửa, tầm mắt lướt qua hành lý của hắn, sau đó nghiêm mặt hỏi: "Đồ đạc đã chuẩn bị xong hết chưa, đừng để thiếu thứ gì."
Đỗ Vũ Lâm bĩu môi.
"Đã chuẩn bị xong hết rồi, mẹ con giúp chuẩn bị cùng, làm sao mà thiếu được đồ."
Quả thực là không yên tâm về thằng con này mà.
Đỗ Kiến Quốc nghe vậy, lại hỏi hắn kỹ càng về các loại giấy tờ, xác nhận đã mang đầy đủ đồ đạc, mới đột nhiên ho một tiếng kỳ lạ, sau đó nhìn ra phía sau, thấy trong sân không có người khác, Triệu Kim Hoa cũng đã ngủ say, mới vội vàng mở tay ném một thứ gì đó lên giường Đỗ Vũ Lâm.