Chương 462:
Chương 462:
Chương 462:
Đỗ Minh Nguyệt đoán hắn chắc là muốn nói với cha mẹ chuyện hắn có việc làm ở nhà máy, cười gật đầu, trong lòng cũng vui mừng thay anh hai.
"Được, vậy anh hai đến bưu điện viết thư đi, em ở ngoài đợi anh."
Bưu điện có phong bì và giấy viết thư, chỉ cần mua riêng thôi nhưng bây giờ Đỗ Vũ Lâm đang rất phấn khích, chút tiền nhỏ này không còn là vấn đề.
Rất nhanh, hai người đã đến bưu điện thành phố, Đỗ Vũ Lâm vào mua phong bì, giấy viết thư rồi viết thư, Đỗ Minh Nguyệt đứng ở cửa đợi hắn.
Trước đây Đỗ Vũ Lâm rất không thích viết chữ nhưng hôm nay lại có rất nhiều điều muốn nói với người nhà, thậm chí còn như thần nhập, viết một mạch một trang dài.
Cuối cùng nếu không phải thấy mua thêm một tờ giấy viết thư nữa thì lãng phí tiền, hắn ước chừng còn có thể viết tiếp.
Viết xong đọc lại bức thư một lượt, hắn tỏ vẻ khá hài lòng, sau đó nộp tiền gửi thư đi.
Nhưng trên đường về cùng Đỗ Minh Nguyệt, Đỗ Vũ Lâm đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Sau này nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn sợ rằng phải ở trên đảo rất lâu, dù sao cũng coi như là một thành viên của nhà máy, nếu nhà máy không đóng cửa, hắn nghĩ mình sẽ không rời khỏi nơi này.
Vì vậy nếu mình muốn tiếp tục ở trên đảo, cũng không thể ở nhà Hoắc Kiêu mãi được.
Ở vài ngày thì không sao, người thân đến thăm nhưng nếu ở lâu dài thì Hoắc Kiêu và Đỗ Minh Nguyệt là vợ chồng son, một người đàn ông to xác như mình ở trong nhà người ta, biết đâu họ muốn làm gì cũng không tiện.
Tất nhiên, tự mình nghĩ cũng thấy ngại.
Đỗ Vũ Lâm bắt đầu nghĩ đến chuyện mình có nên chuyển ra ngoài, tìm một nơi khác để ở hay không.
Chỉ là trên đảo hình như không có nhà phù hợp, nhà của bà con cũng không nhiều, không thể có phòng thừa cho hắn thuê để ở được.
Hay là đến lúc đó mình đến thành phố này xem có thể thuê được nhà không?
Dù sao mỗi sáng đều có thuyền đến đảo, hơn nữa sau này hắn cũng không phải ngày nào cũng ngồi lì trong xưởng làm việc, Minh Nguyệt và Lưu Sảng đã nói với hắn, sau này hắn phải ra ngoài chạy việc, đến lúc đó nếu ở thành phố này mà chưa làm xong việc thì về đảo cũng không tiện.
Vì vậy nghĩ đi nghĩ lại, hắn đều thấy mình thuê một căn nhà ở thành phố thì sẽ tiện hơn!
Trong đầu có suy nghĩ như vậy, trên đường rời khỏi bưu điện, tầm mắt của Đỗ Vũ Lâm không tự chủ được mà liếc sang hai bên đường.
Khi hắn nhìn thấy một dãy nhà thấp tầng nằm ở bên kia đường, không nhịn được hỏi Đỗ Minh Nguyệt một câu.
"Minh Nguyệt, bên kia là nơi nào vậy?"
Bên kia có khá nhiều người qua lại, nhà cũng nhiều, chủ yếu là những ngôi nhà cấp bốn thấp tầng, còn có chút cũ kỹ, nếu thực sự muốn thuê nhà thì chắc chắn tiền thuê sẽ không đắt lắm!
Đỗ Vũ Lâm là một người đàn ông không theo đuổi chất lượng cuộc sống, cũng không cầu kỳ về nơi ở, loại địa điểm này rất phù hợp, nhìn qua thì tiền thuê cũng không quá đắt, rất thích hợp với hắn!
Đỗ Minh Nguyệt nhìn theo tầm mắt của hắn, thoáng chốc đã nhìn thấy cảnh tượng những ngôi nhà san sát nhau ở phía đối diện.
"Hình như là nhà của công nhân nhà máy thực phẩm trước đây, sau này nhà máy thực phẩm xây ký túc xá cho công nhân, công nhân đều chuyển đi, bên này hẳn là do người thân của họ ở hoặc cho thuê."
Nói đến chuyện này thì đây là thành phố biển, có rất nhiều nhà máy, thậm chí còn có cả các ngành nghề như xuất khẩu ngoại thương, vì vậy có rất nhiều người làm việc ở đây nhưng ký túc xá trong nhà máy thì chỉ có bấy nhiêu, cho nên ở đây cho phép tự do thuê nhà.