Chương 472:
Chương 472:
Chương 472:
Vì vậy khi Đỗ Minh Nguyệt tỉnh dậy, cô nhìn thấy một đôi mắt to tròn long lanh đang nhìn mình chằm chằm.
Nhìn kỹ thì ra là Niễu Niễu đáng yêu.
Cô vui vẻ véo véo chiếc má phúng phính của cô bé, rồi thức dậy.
Còn về Trịnh Chiêu Đệ, thực ra cô ấy đã tỉnh từ lâu rồi.
Nhưng nghe thấy bên ngoài có tiếng động của Hoắc Kiêu và Đỗ Vũ Lâm, cô ấy cũng không tiện ra ngoài trực tiếp, bèn định đợi Đỗ Minh Nguyệt cùng đi.
May thay, Đỗ Minh Nguyệt nhanh chóng sửa soạn xong, liền gọi hai mẹ con họ ra ngoài.
Kết quả ra ngoài nhìn thì thấy đồ ăn sáng đã được bày lên bàn.
Hoắc Kiêu không có ở đó, chỉ có một mình Đỗ Vũ Lâm đang ăn trên bàn.
Thấy Đỗ Minh Nguyệt có vẻ đang tìm kiếm thứ gì đó, Đỗ Vũ Lâm vội vàng nuốt cháo giải thích: "Anh Hoắc đi đơn vị rồi, anh ấy đặc biệt dặn anh chuyển lời với em là đến tối anh ấy mới về được."
Chuyện tối hôm qua quá nhiều, Đỗ Minh Nguyệt đã quên mất hôm nay Hoắc Kiêu phải về đơn vị.
Anh nghỉ phép một tháng, bây giờ về đơn vị chắc chắn có rất nhiều việc chờ anh, cho nên mấy ngày tiếp theo không cần nói cũng biết anh chắc hẳn sẽ rất bận.
Tính ra như vậy, hai người họ lại phải quay về tình trạng trước đó là cùng sống chung một mái nhà nhưng lại không gặp được nhau.
Nhưng nghĩ đến việc dạo này mình cũng sẽ rất bận, hình như cũng không sao.
Đỗ Minh Nguyệt nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, đồng thời biết hôm qua Xuân Anh và Trịnh Chiêu Đệ đã hẹn nhau đến tìm Vương Lãng, sợ nhìn thấy hai người phụ nữ đó, Vương Lãng lại làm bậy, cho nên lúc ăn sáng Đỗ Minh Nguyệt còn bảo anh hai Đỗ Vũ Lâm ở lại.
Dù sao thì sáng nay cô qua đó cũng chỉ nói với mọi người về quy định và những điều cần chú ý của nhà máy, không cần làm gì cả.
Đỗ Minh Nguyệt và Đỗ Vũ Lâm bàn nhau xong, cô liền đi ra ngoài đến nhà máy.
Cô đi đến cửa hợp tác xã thì vừa lúc gặp Xuân Anh đến tìm Trịnh Chiêu Đệ, chào hỏi nhau một tiếng rồi chia tay.
Cô cũng muốn về giúp đỡ nhưng công việc ở nhà máy không thể thiếu cô, nhất thời chỉ có thể đến một mình thôi.
Đến nhà máy thì đã có nhân viên ở đây chờ cô mở cửa.
Vì hôm qua xảy ra chuyện của chị dâu nhà họ Tần nên ban ngày Hoắc Kiêu đã đặc biệt tìm người gấp rút thay luôn cả cửa, bây giờ trừ khi cầm cuốc cầm rìu đến chặt cửa, còn không thì không thể nào dễ dàng mở được cánh cửa này.
Đến tám giờ, cơ bản những nhân viên được tuyển ngày hôm qua, trừ Trịnh Chiêu Đệ ra thì đều đã đến.
Ngô đại tỷ vô thức tìm kiếm trong đám người bóng dáng quen thuộc của Trịnh Chiêu Đệ, thấy cô ấy không đến thì có chút lo lắng.
Nhưng Đỗ Minh Nguyệt đã nhìn thấy, đi đến bên cô ấy nhỏ giọng nói rằng Trịnh Chiêu Đệ có việc phải xử lý, xin nghỉ phép, bảo Ngô đại tỷ đừng lo lắng.
Ngô đại tỷ lúc này mới yên tâm.
Tiếp đó, Đỗ Minh Nguyệt liền theo kế hoạch nói với mọi người một số điều cần chú ý khi làm việc trong nhà máy, cùng với thời gian làm việc, nghỉ việc, còn có chuyện tiền lương mà mọi người quan tâm nhất.
Khi nghe thấy tiền lương của mọi người là 25 đồng, không ai có ý kiến gì.
Hầu hết những người có mặt ở đây đều là dân bản địa trên đảo, trước giờ vẫn luôn dựa vào việc trồng rau trồng lúa, thỉnh thoảng nhặt ít hải sản mang đến hợp tác xã để bán, thu nhập có hạn, 25 đồng đối với họ mà nói đã là một khoản thu nhập rất lớn rồi, thêm nữa đây là tiền lương cố định, mỗi tháng đều có, như vậy còn không hài lòng, còn muốn cái gì nữa!