Chương 487:
Chương 487:
Chương 487:
"Anh Hoắc!"
Đỗ Minh Nguyệt mắt sáng lên, lập tức cười tươi bước nhanh hơn về phía Hoắc Kiêu.
Hoắc Kiêu thấy cô vẫn có thể cười được thì trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn phần nào.
Anh vừa từ quân đội trở về, kết quả nghe Đỗ Vũ Lâm nói Minh Nguyệt vẫn chưa về thì trong lòng không khỏi lo lắng.
Ban đầu Đỗ Vũ Lâm muốn cùng anh đi tìm cô nhưng nghĩ lại cuối cùng vẫn quyết đoán không lên tiếng.
Hai vợ chồng họ đang vừa đi dạo vừa về thì hắn đi theo làm gì.
Ôi chao, không biết đến bao giờ mình mới có được một mối duyên như vậy, cũng có thể ân ái như Minh Nguyệt và anh Hoắc.
Đỗ Vũ Lâm soi mình vào chiếc gương treo trên tường, vuốt vuốt tóc.
Một chàng trai đẹp trai như mình, sao lại không có cô gái nào để mắt đến nhỉ?
Có phải do mình không có tiền không?
Có thể lắm, xem ra mình vẫn phải kiếm tiền trước đã!
Nhưng hắn không biết rằng, ở quê nhà, lá thư hắn gửi đã được anh cả Đỗ Vũ Kỳ nhận được và mang về nhà.
Nhận được lá thư Đỗ Vũ Lâm gửi về, cả nhà đều rất phấn khích.
Mặc dù trước đó Đỗ Vũ Lâm sau khi đến đảo đã viết thư về nhà nhưng ngày nào cũng trôi qua, họ và Minh Nguyệt lại cách xa nhau như vậy, nếu có thể thì đương nhiên họ muốn biết tình hình bên đó của họ hàng ngày.
Chỉ có điều khiến họ hơi lo lắng là...
"Ông nói xem sao thằng hai đi lâu như vậy mà vẫn chưa về, có phải chuyện bên Minh Nguyệt vẫn chưa giải quyết ổn thỏa, rất phiền phức không?"
Đỗ Kiến Quốc vẫn đang chờ anh cả mở thư, miệng không nhịn được thốt ra một câu lo lắng.
"Nó đi đã bao lâu rồi, tính cả thời gian trên đường thì cũng phải nửa tháng rồi chứ, chuyện lớn đến mấy thì cũng phải giải quyết xong rồi chứ, kết quả thằng nhóc thối này vẫn chưa về, không biết là thực sự đang giúp Minh Nguyệt hay là chơi đến mức không muốn về nhà nữa."
Nếu là trường hợp sau thì Đỗ Kiến Quốc thấy khi thằng nhóc thối này về, nhất định ông ấy phải dạy dỗ nó một trận!
Cho nó đi là để giúp đỡ, chứ đâu phải để nó đi chơi!
Ai ngờ ông ấy vừa nói xong thì không nghe thấy con trai cả và vợ Triệu Kim Hoa đáp lại, Đỗ Kiến Quốc không nhịn được ngẩng đầu lên, đầy vẻ nghi hoặc.
Kết quả vừa nhìn, ông ấy phát hiện đầu của hai người họ sắp chui vào tờ giấy rồi, mắt dán chặt vào tờ giấy mà không hề chớp.
Chuyện gì thế này?
Đỗ Kiến Quốc sửng sốt.
Chưa kịp hỏi trong thư viết gì thì nghe Triệu Kim Hoa đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn.
"Ha ha ha! Ha ha ha, thằng hai nhà tôi có tiền đồ rồi, thằng nhóc thối này cũng làm công nhân rồi, nhà họ Đỗ chúng ta có một nữ xưởng trưởng, còn có hai công nhân, đây là phúc phận lớn đến mức nào!"
Cái gì cơ!?
Đỗ Kiến Quốc ngây người, thậm chí còn không cầm chắc được điếu thuốc, suýt nữa thì rơi xuống đất.
"Bà bà bà, bà nói gì cơ, thằng hai làm gì cơ?"
Đáng tiếc là Triệu Kim Hoa không nghe thấy câu hỏi của ông ấy, bà ấy trực tiếp đứng dậy đi sang nhà bên cạnh để chia sẻ tin tức này với người chị em tốt của mình.
"Ôi, cái người này!"
Đỗ Kiến Quốc thấy vậy đành phải vội vàng đứng dậy đi đến bên cạnh anh cả Đỗ Vũ Kỳ, vội vàng hỏi hắn.
"Lão đại, mau đưa thư cho cha xem!"
Đỗ Vũ Kỳ cũng nở nụ cười trên môi, vừa đưa thư cho Đỗ Kiến Quốc vừa nhanh chóng tóm tắt nội dung chính trong thư.