Chương 524:
Chương 524:
Chương 524:
Nhưng trong này vẫn chưa bao gồm một số khoản đầu tư ban đầu trước khi thành lập nhà máy, mua đủ loại thiết bị, còn có trang trí các thứ, tính ra thì cũng không kiếm được bao nhiêu tiền.
Thậm chí theo lượng hàng hóa mấy trăm cân mỗi ngày vận chuyển ra khỏi đảo, Đỗ Minh Nguyệt còn phải bắt đầu thuê công nhân ở bến tàu giúp khuân vác vận chuyển hàng hóa, đây cũng là khoản chi không thể giảm được.
Những ngày gần đây cô may mắn, có thể gặp được người ở bến tàu giúp đỡ nhưng nếu có ngày nào không may mắn, bản thân cô ở bến tàu không gặp được người rảnh rỗi thì chắc chắn cô không thể tự mình giải quyết được số hàng hóa này.
Vì vậy Đỗ Minh Nguyệt quyết định tuyển thêm người!
Người này chỉ đơn thuần đến giúp khuân vác hàng hóa.
Tin tức này vừa đưa ra, đương nhiên là phải nói với mọi người trong nhà máy trước, phần lớn trong số họ là phụ nữ, trong nhà không thiếu đàn ông, vừa nghe Đỗ Minh Nguyệt muốn tìm người khuân vác hàng hóa, lập tức tự tiến cử.
Buổi chiều hôm đó, 2 người kia đã đến ứng tuyển, Đỗ Minh Nguyệt cũng nhanh chóng xác định được 2 ứng viên, sắp xếp họ đến lúc đó cùng cô khuân vác hàng hóa là được.
Khuân vác hàng hóa này chỉ khuân lên tàu và sau khi xuống tàu thì chuyển đến nơi tương ứng, thời gian còn lại đều rảnh rỗi, vì vậy cũng không tính theo công nhân chính thức của nhà máy, coi như công nhân thời vụ là được.
Sau khi tìm được người, Đỗ Minh Nguyệt còn dẫn họ đi theo mình 2 chuyến, thấy 2 người thực sự rất khỏe, cũng rất chịu khó, cô mới yên tâm.
Thấy nhà máy của Đỗ Minh Nguyệt lại tuyển thêm người, những người còn lại trên đảo không nhịn được tụ tập lại thì thầm, nói không ngờ hiệu quả của nhà máy lại tốt như vậy, khiến người ta không ngờ tới các thứ.
Đa số mọi người vì trước đó không đi ứng tuyển mà cảm thấy hối hận, tất nhiên cũng có một số ít người ăn không được nho thì bảo nho chua, cho rằng nhà máy nhỏ không làm được bao lâu, bây giờ nhìn thấy vội vàng tuyển người, có lẽ là vì Đỗ Minh Nguyệt căn bản không biết cách quản lý nhà máy nên mới không ngừng muốn tìm người đến giúp giải quyết vấn đề.
Nhưng dù thế nào thì sự quan tâm của mọi người đối với nhà máy hải sản cũng ngày càng tăng.
Trần Dĩnh đi ngang qua nơi mọi người trên đảo thường tụ tập gần hợp tác xã cung ứng, không ngờ lại nghe thấy đám người này đang bàn tán về nhà máy hải sản, bàn tán về Đỗ Minh Nguyệt, sắc mặt vốn đã khó coi của cô ta lập tức càng khó coi hơn!
Kể từ khi bị đoàn trưởng tước chức vũ công chính, trên mặt cô ta không còn xuất hiện nụ cười, ngày nào cũng mang vẻ mặt như người khác nợ cô ta một khoản tiền lớn, khiến cho bây giờ cơ bản không còn ai trong đoàn văn công nói chuyện giao tiếp với cô ta nữa.
Trần Dĩnh không tự tìm nguyên nhân ở bản thân, chỉ thấy những người khác trong đoàn văn công đối xử với mình như vậy là vì cô ta thất thế, không còn là vũ công chính nữa, vì vậy mọi người mới theo chiều gió mà đi tâng bốc vũ công chính mới.
Cô ta không biết đã mắng đám người này bao nhiêu lần sau lưng nhưng trên mặt lại càng lạnh lùng, dường như là chính cô ta không muốn hòa nhập với đám người này.
Còn về chuyện luyện múa cho tốt?
Từ ngày cô ta không còn là vũ công chính, cô ta đã từ bỏ trò này rồi!
Dù sao cũng không còn là vũ công chính, đến lúc đó lên biểu diễn cũng sẽ không được mọi người chú ý, ai còn muốn mỗi ngày đổ mồ hôi trong phòng tập chứ!