Thập Niên 70: Xuyên Thành Thiên Kim Giả, Ta Được Cả Nhà Sủng (Dịch Full)

Chương 585 - Chương 585:

Chương 585: Chương 585: Chương 585:
100 đồng 1 tháng, nhiều nơi công nhân bậc một mới đạt được con số này.

Họ làm hải sản có hàm lượng kỹ thuật gì chứ, có thể lấy 100 đồng, chẳng phải là vì hiện tại họ có ích sao.

100 chắc chắn có thể khiến người của xưởng họ động lòng.

Người này đến đảo, trực tiếp bắt đầu hỏi thăm nhà máy hải sản ở đâu.

Người trên đảo phần lớn đều nhiệt tình, lại vì mấy tháng nay vẫn luôn có đủ loại đối tác đến đảo tìm Đỗ Minh Nguyệt của nhà máy hải sản của họ nên mọi người cũng tưởng người này đến để bàn chuyện hợp tác, vì vậy cười ha ha chỉ cho hắn ta phương hướng, thậm chí còn định dẫn hắn ta đi.

Người đàn ông từ chối, nói rằng mình tự đi là được.

Đùa à, hắn ta đến để moi móc người, chuyện này cũng không tiện để nhiều người biết, đương nhiên không tiện để người khác dẫn hắn ta đi.

Hắn đến bên ngoài nhà máy hải sản, không quên lời dặn của quản lý, chú ý đến việc người trong xưởng vẫn chưa tan làm, liền bắt đầu quan sát thật kỹ xung quanh xưởng.

Kết quả là đi một vòng, hắn ta phát hiện, xưởng này chẳng phải quá lụp xụp rồi sao.

Sân tập và lớp học cũ nát, quan trọng là chỉ có hai phòng đang sử dụng, phòng thứ ba vẫn đang sửa sang lại.

Nơi như thế này mà lại là đại bản doanh bán hải sản ra ngoài tỉnh?

Hắn ta đã nghĩ đến điều kiện trên đảo rất tệ nhưng không ngờ lại tệ đến vậy.

Xem ra lát nữa chỉ cần tùy tiện tìm một nhân viên là có thể dụ được người đó.

Người đàn ông càng tự tin hơn.

Cuối cùng, đến trưa xưởng tan làm, người đàn ông vội vàng đi xa, đứng bên đường bắt đầu quan sát xem ai trông có vẻ dễ ra tay, chẳng mấy chốc hắn ta phát hiện ra một người phụ nữ đi cùng mấy người phụ nữ khác, vừa đi vừa nói cười, cười rất thật thà.

Hắn ta nghe những người phụ nữ xung quanh gọi cô là Ngô đại tỷ.

Ngô đại tỷ, nghe tên này là thấy rất chất phác, chắc chắn rất dễ lừa!

Đợi đến khi Ngô đại tỷ và những người khác tách ra, người đàn ông mới lập tức bước ra, cười tươi chặn cô ấy lại.

Ngô đại tỷ cau mày, vừa định hỏi hắn ta có chuyện gì thì người đối diện đã lên tiếng.

"Vị đồng chí này, tôi có một món hàng muốn bán cho cô, không biết cô có hứng thú không."

Ngô đại tỷ trong lòng nghi ngờ, hàng hóa, cô ấy có thể làm gì chứ?

Quan trọng là mình không quen người này, hắn ta cứ thế đi thẳng đến nói muốn làm ăn với mình, nhìn thế nào cũng không thấy đáng tin.

Cô ấy vừa định từ chối nhưng đột nhiên linh quang lóe lên, nghĩ đến chuyện Đỗ Minh Nguyệt nói trong cuộc họp sáng nay.

"Hàng gì?"

Quả nhiên, đã cắn câu!

Người đàn ông cười hì hì, thái độ càng thêm khinh thường.

"Là một vụ làm ăn kiếm tiền! Chúng ta đến nhà cô nói chuyện được không?"

Ở đây tuy không có nhiều người nhưng dù sao cũng không được an toàn lắm.

Chỉ là Ngô đại tỷ đương nhiên không thể dẫn một người không rõ lai lịch về nhà mình, bèn giả vờ ngốc nói: "Nói chuyện làm ăn thì cứ nói thẳng thắn, đến nhà tôi làm gì, nhà tôi không có đàn ông, anh đến đó lúc đó người khác nhìn thấy sẽ không hay đâu."

Người đàn ông nghĩ cũng phải, hắn ta không có hứng thú gì với Ngô đại tỷ, đừng lúc đó lại dính tội lưu manh thì tệ.

"Được, vậy tôi nói đơn giản với cô nhé, cô có hứng thú đến nhà máy thực phẩm trong thành phố làm việc không, bên đó có thể trả cho cô mức lương này!"
Bình Luận (0)
Comment