Chương 605:
Chương 605:
Chương 605:
Nếu như là thật, ông ta làm chuyện này chính là phạm pháp.
Nếu như là giả, vậy thì tại sao Đỗ Vũ Lâm lại cố tình bịa ra lời nói dối như vậy để lừa họ, chẳng phải vì hắn đồng ý chuyện của Đỗ Minh Nguyệt và Hoắc Kiêu, tuyệt đối không có khả năng giúp Vương Tranh Lượng sao!
Cho nên dù nhìn thế nào thì chuyện để Đỗ Minh Nguyệt gả đến đây cũng không có hy vọng!
Vương Tranh Lượng nghe xong, lập tức chán nản ngã xuống ghế.
Không ngờ nói đi nói lại, Đỗ Minh Nguyệt vẫn không có duyên với mình.
Tiếc cho khuôn mặt xinh đẹp như vậy, trước đây mình có cơ hội tốt như vậy mà lại không ra tay.
Mặc dù đã ra tay với Lâm Thi Thi, chỉ tiếc là nhạt nhẽo vô vị.
Nhưng nghĩ đến nữ đồng chí mới quen kia, Vương Tranh Lượng cũng không quá thất vọng.
Ở đây chuyện này coi như đã qua nhưng chuyện Đỗ Vũ Lâm đến nhà họ Vương không hiểu sao lại truyền đến nhà họ Lâm.
Hai nhà cách không xa nhau, thêm vào đó hàng xóm thỉnh thoảng cũng sẽ nói chuyện phiếm, khi Chu Cầm nghe người khác nói nhà họ Vương mời một thanh niên họ Đỗ đến nhà ăn cơm thì cả người bà ta đều không bình tĩnh nổi.
Nhà họ Vương không phải ghét nhất là họ Đỗ sao, sao lại mời người họ Đỗ đến nhà chứ?
Ngày hôm sau, bà ta kể chuyện này cho Lâm Đông Thuận, Lâm Đông Thuận cũng cảm thấy ngạc nhiên nhưng rất nhanh sau đó ông ta đã đoán: "Có lẽ người đó là họ hàng hoặc bạn bè họ Đỗ thì sao."
Không thể nào trùng hợp như vậy là người nhà họ Đỗ của Đỗ Minh Nguyệt.
Lâm Thi Thi đang ăn cơm, nghe đến đây không nhịn được cười khẩy thành tiếng.
"Mày cười cái gì?" Chu Cầm cau mày, khó chịu nhìn cô ta.
Lâm Thi Thi ngẩng đầu lên, ánh mắt càng thêm mỉa mai.
"Anh trai thứ hai của Đỗ Minh Nguyệt là Đỗ Vũ Lâm đến Hải Thị rồi, có lẽ người mà nhà họ Vương mời hôm qua chính là anh ta."
"Không thể nào!"
Chu Cầm vô thức phản bác: "Lúc trước nhà họ Vương hận Đỗ Minh Nguyệt đến mức nào, sao có thể mời người nhà họ Đỗ đến nhà chứ, ông ta bị điên rồi sao!"
Lâm Thi Thi tiếp tục cười lạnh.
"Tất nhiên là ông ta không điên, bây giờ Đỗ Minh Nguyệt dẫn theo Đỗ Vũ Lâm ở đảo kiếm được nhiều tiền, mẹ nghĩ nhà họ Vương sẽ mãi mãi ghi thù, hay sẽ tìm cách hòa giải?"
Chỉ có lợi ích vĩnh viễn, không có kẻ thù vĩnh viễn.
Lâm Đông Thuận nghe đến đây, ánh mắt dần sâu hơn.
"Vậy thì con biết chuyện này từ đâu?"
Ông ta hỏi Lâm Thi Thi.
Lâm Thi Thi khựng lại, sắc mặt không được tự nhiên nói: "Hôm qua tình cờ gặp Đỗ Vũ Lâm."
"Anh ta có nói gì với con không?"
Bây giờ Đỗ Minh Nguyệt làm ăn trên đảo rất tốt, thậm chí ngay cả xưởng trưởng Vương cũng sẵn sàng bỏ qua hiềm khích trước đây để mời Đỗ Vũ Lâm đến nhà làm khách, điều này khiến Lâm Đông Thuận vừa kinh ngạc vừa nảy sinh một chút suy nghĩ khác.
Lâm Thi Thi biết Lâm Đông Thuận hỏi câu này có ý gì nhưng cô ta lại trực tiếp lạnh lùng nói với ông ta.
"Người nhà họ Đỗ hận con và nhà họ Lâm đến tận xương tủy, tuyệt đối không thể có cơ hội làm lành nữa."
Lâm Đông Thuận nghe vậy, cuối cùng cũng chỉ có thể từ bỏ ý định đi tìm Đỗ Minh Nguyệt làm lành.
Ông ta biết Lâm Thi Thi nói đúng.
Nếu như biết trước được bây giờ Đỗ Minh Nguyệt sẽ có tiền đồ như vậy thì lúc trước ông ta cũng không đến nỗi làm cho quan hệ với nhà họ Đỗ trở nên căng thẳng đến thế.