Thập Niên 70: Xuyên Thành Thiên Kim Giả, Ta Được Cả Nhà Sủng (Dịch Full)

Chương 613 - Chương 613:

Chương 613: Chương 613: Chương 613:
Đỗ Vũ Lâm thấy cô do dự, liền nghĩ đến việc cô hắn là lo lắng cho Hoắc Kiêu, cũng không tiện khuyên nhủ gì, chỉ có thể cùng cô cầu nguyện Hoắc Kiêu có thể sớm trở về.

Thời gian trôi qua vội vã nhưng Hoắc Kiêu ở tận biên giới hải phận xa xôi kia lại không biết bây giờ là ngày nào.

Lúc đầu anh còn có thể đếm những ngày mình đến hòn đảo biên giới này nhưng sau đó khi chiến sự ngày càng nghiêm trọng, anh đã sớm không còn tâm trí để tính toán thời gian nữa.

Cuối cùng, chiến sự kéo dài không biết bao lâu đã kết thúc với sự rút lui của quân địch, họ đã giành được thắng lợi.

Ngày kết thúc, Hoắc Kiêu và một số chiến hữu nhìn nhau, đều nở nụ cười tươi rói.

"Tôi không nhớ chúng ta đến hòn đảo chim không thèm đẻ trứng này đã bao lâu rồi, râu tôi đã dài thế này rồi!"

Trương Hoành Quang sờ sờ cằm, cảm thấy khó chịu.

Hoắc Kiêu liếc hắn, cười thầm không nói gì.

"Sắp được về rồi, đợi về rồi có thể chỉnh đốn lại cho tử tế."

"Eo ơi, cuối cùng cũng được về rồi, không biết về có phải là đến Tết không, tôi nhớ bữa cơm Tết này lắm rồi, không biết còn ăn được không."

Có lẽ vì chiến tranh kết thúc nên cả người đều thả lỏng, Trương Hoành Quang cũng nói nhiều hơn, có dấu hiệu trở lại như trước.

Hoắc Kiêu không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ lắng nghe nhưng tâm trí cũng theo lời Trương Hoành Quang mà bay xa.

Anh ước tính thời gian, hẳn là đã mấy tháng rồi.

Lúc anh rời đảo mới là tháng 11, vốn tưởng rằng có thể về trước Tết nên anh cũng không nói chuyện Tết với Đỗ Minh Nguyệt.

Cũng không biết bây giờ cô đang ở trên đảo hay đã về quê rồi.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, bản thân có thể sống sót trong trận chiến này, hơn nữa còn lập công, cũng coi như là một chuyện đáng mừng.

Xử lý xong mọi việc, cuối cùng Hoắc Kiêu và những người khác cũng lên thuyền trở về đảo.

Trên thuyền, sư trưởng Hồ gọi anh đến phòng mình, bảo anh sau khi trở về đảo thì lập tức viết cho ông một bản báo cáo sau chiến tranh, ông muốn nộp bản báo cáo này lên cấp trên.

"Tiểu Hứa, lần này cậu thể hiện rất tốt, có mấy lần hành động đều chỉ huy rất ổn, không ngoài dự đoán, lần này cậu nhóc sẽ nổi tiếng rồi."

Thực ra trong lòng Hoắc Kiêu đã có dự đoán mơ hồ nhưng vẫn không siểm không nịnh chỉ đáp một câu sẽ hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn.

Sư trưởng Hồ càng nhìn càng hài lòng, đúng là người lính xuất sắc nhất do mình đào tạo ra!

"Đợi kết quả có rồi, lúc đó cậu dẫn Tiểu Đỗ đến nhà tôi, chúng ta cùng uống vài chén!"

Hoắc Kiêu cười cười, nói được.

Đợi đến khi rời khỏi phòng sư trưởng Hồ, Hoắc Kiêu đi đến boong tàu, thổi gió biển ngắm mặt biển, cảm xúc mới dần có biến động.

Vừa rồi nghe sư trưởng Hồ nói vậy, thực ra trong lòng anh rất kích động nhưng vì kết quả chưa chắc chắn, anh không muốn mình vui mừng quá sớm nên mới không biểu lộ ra.

Nhưng ở đây không có ai, cuối cùng anh cũng có thể cười thoải mái.

Mọi sự trả giá và nỗ lực đều xứng đáng!

Minh Nguyệt, đợi anh về. ...

Mùng mười tháng chạp, Đỗ Vũ Lâm đã bắt đầu chuẩn bị về quê.

Thời gian này gần đến Tết, vé xe các thứ cũng không dễ mua, Đỗ Vũ Lâm sợ càng về sau càng khó mua nên định bây giờ đi mua vé trước.

Chỉ không biết Đỗ Minh Nguyệt đã cân nhắc xong chưa.

Vì vậy, một ngày trước khi đi mua vé, hắn lại đến đảo, định hỏi ý kiến của Đỗ Minh Nguyệt.
Bình Luận (0)
Comment