Chương 620:
Chương 620:
Chương 620:
Đỗ Minh Nguyệt vô cùng kinh ngạc nhưng nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy chuyện này rất có thể là do Vương Tranh Lượng làm.
Dù sao thì lúc cô còn ở nhà họ Lâm, Vương Tranh Lượng đã nhiều lần tìm cớ để cô đến nhà hắn ta một mình.
Đi làm gì ư? Dùng ngón chân cũng đoán ra được.
Dù sao thì Đỗ Minh Nguyệt cũng thấy Vương Tranh Lượng đủ ghê tởm rồi nhưng dù hắn ta có tâm địa bẩn thỉu đến đâu thì cũng không thể dùng vũ lực được, dù sao đó cũng là phạm pháp.
Vì vậy, chuyện này chắc chắn cũng có ý nguyện của Lâm Thi Thi.
Nghĩ đến đây, Đỗ Minh Nguyệt không khỏi cảm thán thêm một câu, hai người này đúng là nồi nào úp vung nấy.
Nhưng sau khi kinh ngạc, Đỗ Minh Nguyệt cũng không để ý đến chuyện này nữa, cả nhóm đến ga tàu, nhanh chóng lên xe về quê.
3 ngày sau, cả nhóm cuối cùng cũng đặt chân lên mảnh đất quê hương.
Vì không chắc Đỗ Minh Nguyệt và những người khác đến vào ngày nào nên Đỗ Kiến Quốc đành mỗi ngày đến thị trấn một chuyến, chỉ sợ bỏ lỡ Đỗ Minh Nguyệt và những người khác.
Liên tiếp đến 2 ngày, không ngờ ngày thứ hai đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Đỗ Minh Nguyệt và những người khác.
Đỗ Kiến Quốc lập tức phấn khích đi tới, lớn tiếng gọi: "Minh Nguyệt!"
Còn về Đỗ Vũ Lâm và Đỗ Thiên Long bên cạnh Đỗ Minh Nguyệt, ông ấy có nhìn thấy nhưng lười chào hỏi riêng, về nhà rồi nói sau!
May là Đỗ Vũ Lâm và Đỗ Thiên Long đã sớm quen với tính cách thương con gái hơn của cha mẹ, không hề cảm thấy bị hắt hủi, rất hiểu chuyện bước tới gọi một tiếng cha rồi đứng sang một bên.
"Cha!"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy Đỗ Kiến Quốc cũng rất vui.
"Sao cha lại đến đây, trời lạnh thế này, cha ở nhà đợi chúng con là được rồi."
"Ôi, cha ở nhà cũng chẳng có việc gì, đi lại xem thôi mà." Đỗ Kiến Quốc nhìn Đỗ Minh Nguyệt từ trên xuống dưới vài lần, thấy cô không những không gầy đi mà khí sắc còn tốt hơn trước không ít, trong lòng không biết có bao nhiêu hài lòng.
Kéo theo đó, đối với Hoắc Kiêu bên cạnh cũng thêm vài phần hài lòng.
"Tiểu Hoắc, về rồi à."
Hoắc Kiêu nghe vậy, lập tức cung kính gật đầu.
"Chú Kiến Quốc, về rồi ạ."
Trước đây anh có thể đơn thuần coi Đỗ Kiến Quốc là một người lớn tuổi quen biết nhưng bây giờ, Đỗ Kiến Quốc không chỉ là người lớn tuổi nhìn anh lớn lên mà còn là cha vợ tương lai của anh, anh ở trước mặt Đỗ Kiến Quốc không tự chủ được mà căng thẳng.
May là anh trước mặt những người lớn tuổi ở quê này vẫn luôn trầm ổn đáng tin cậy, không khiến người ta lo lắng nên ông ấy cũng không chú ý nhiều đến biểu cảm của Hoắc Kiêu.
Đã đón được người, Đỗ Kiến Quốc cũng không muốn để Đỗ Minh Nguyệt đứng ngoài trời lạnh, liền vội vàng gọi cô ngồi lên yên sau xe đạp của mình, ông ấy đưa Đỗ Minh Nguyệt về nhà trước.
Còn những chàng trai còn lại.
"Các con tự đi bộ về nhé, cha ở nhà đợi các con."
Nói xong, Đỗ Kiến Quốc đạp xe, chở theo Đỗ Minh Nguyệt mặt mày rạng rỡ đi trước một bước.
Đỗ Minh Nguyệt vẫy tay với những người phía sau, cố gắng không để nụ cười của mình lộ vẻ đắc ý.
Nhưng không có cách nào, được cha mẹ cưng chiều thực sự rất tuyệt.
Trên đường về, Đỗ Minh Nguyệt và Đỗ Kiến Quốc trò chuyện đơn giản vài câu, chủ đề hầu hết đều liên quan đến cuộc sống của Đỗ Minh Nguyệt trên đảo.
Mặc dù trước đây cô cũng có viết thư về, Đỗ Kiến Quốc phần lớn đều biết nhưng vẫn không nhịn được muốn nghe Đỗ Minh Nguyệt đích thân kể lại.