Chương 660:
Chương 660:
Chương 660:
Cô gái kia thực sự rất thích chiếc áo khoác này nhưng nghe mẹ Hà nói vậy thì cũng không hỏi thêm nữa.
Nếu không tiện thì thôi.
Nhưng cô ta vừa mới thôi nghĩ thì không ngờ đến trưa, có một nữ đồng chí ở đơn vị khác đột nhiên đến tìm mẹ Hà.
Mẹ Hà nhìn cô gái hơi lạ mặt trước mặt, vẻ mặt bối rối.
"Đồng chí, đồng chí tìm tôi có việc gì không?"
Cô ấy không nhớ là mình quen người này.
Nữ đồng chí kia nở nụ cười, ánh mắt trước tiên nhìn vào chiếc áo khoác mới trên người mẹ Hà, thấy bà mặc vào rồi thì cả người thay đổi rất nhiều, lập tức càng kinh ngạc hơn.
"Là tôi đây, hôm qua chúng ta gặp nhau ở quầy mua quần áo trong cửa hàng bách hóa!"
Nhưng lúc đó cô ta không giao tiếp với mẹ Hà và những người khác.
Mẹ Hà nghe xong, chỉ đành ồ một tiếng, cô ấy chỉ nhớ mang máng là hôm qua có vẻ như có hai cô gái đứng bên cạnh khi cô ấy và Đỗ Minh Nguyệt đi dạo nhưng cũng không nhìn kỹ.
"Thế thì, đồng chí, đồng chí có việc gì thì nói thẳng đi, tôi còn phải ra ngoài."
Cô ấy còn phải ra ngoài đến bệnh viện.
"Vâng vâng, tôi nói ngay đây!" Nữ đồng chí kia không trì hoãn nữa, trực tiếp hỏi: "Tôi muốn hỏi cô, chiếc áo khoác trên người cô còn không, tôi nghe đồng chí đi cùng cô hôm qua nói cô ấy không phải có hai chiếc sao, tôi có thể, có thể xem chiếc còn lại không?"
Ồ, đây là đến xem quần áo sao?!
Mẹ Hà nghe xong thì kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng này.
Còn cô gái đồng nghiệp đi cùng cô ấy cũng kinh ngạc không thôi, vậy mà có người cố ý đến tìm mẹ Hà hỏi về quần áo?
Hơn nữa nhìn thế này, e là đã hạ quyết tâm muốn mua!
Cô ta vừa rồi còn nói thôi bỏ đi nhưng bây giờ nhìn lại, nếu người khác đều có thể mua thì cô ta cũng thử mua một chiếc xem sao?
Đôi khi chính là như vậy, một thứ gì đó có cũng được mà không có cũng chẳng sao, khi xuất hiện sự cạnh tranh, người ta sẽ cảm thấy thứ đó đột nhiên trở nên quý giá.
"Chị ơi, em cũng muốn xem chiếc áo đó!"
Phía sau, giọng nói của cô gái đồng phòng vang lên ngay sau lưng mẹ Hà.
Mẹ Hà nhìn người trước mặt, rồi quay lại nhìn người phía sau, thật sự dở khóc dở cười.
Đây là muốn làm trò gì đây!
May là cô ấy còn chưa nghĩ ra cách giải quyết chuyện trước mắt thì Đỗ Minh Nguyệt đã đến.
Cô vốn nghĩ rằng dù sao bên phòng quản lý nhà đất cũng chưa có kết quả nên không làm phiền mẹ Hà đi làm, đợi đến trưa mẹ Hà tan làm thì tiện thể nói chuyện này với cô ấy, tránh cho cô ấy phải xin nghỉ ra ngoài.
Kết quả không ngờ cô vừa đến đây vào buổi trưa thì thấy mẹ Hà bị hai người chặn lại.
"Chị?"
Đỗ Minh Nguyệt lo lắng cô ấy gặp phải chuyện gì đó, vội vàng đi tới.
Kết quả mẹ Hà thấy Đỗ Minh Nguyệt đến thì lập tức mắt sáng lên.
"Ôi, Tiểu Đỗ à, cuối cùng em cũng đến rồi!"
Hả? Đây là chuyện gì, chẳng lẽ chuyện này còn liên quan đến mình sao?
Đỗ Minh Nguyệt ngơ ngác bị mẹ Hà kéo sang một bên, sau đó nghe cô ấy nhanh chóng giải thích tình hình trước mắt.
Đỗ Minh Nguyệt nghe xong thì dở khóc dở cười, hóa ra chuyện này thực sự có liên quan đến cô, hai nữ đồng chí này định đi xem chiếc áo khoác còn lại.
Nhưng áo khoác chỉ có một chiếc, mà người thì có hai, lỡ lát nữa hai người vì một chiếc áo mà tranh chấp thì phải làm sao?