Chương 673:
Chương 673:
Chương 673:
Đỗ Thiên Long nghe xong lập tức sốt ruột nói: "Nhưng chị ơi, số tiền này em giữ lại cũng chẳng để làm gì, em chỉ muốn chị vui vẻ hơn một chút... Chị không phải thích tiền nhất sao, sao lại không nhận chứ..."
Câu cuối cùng Đỗ Minh Nguyệt thậm chí còn nghe ra được sự tủi thân trong giọng nói của cậu.
Đỗ Minh Nguyệt thực sự dở khóc dở cười.
Cô thích tiền thật nhưng điều này không liên quan đến việc cô không thể thản nhiên nhận số tiền mà em trai mình kiếm được, quan trọng là số tiền này lại lớn như vậy.
Thấy Đỗ Thiên Long dường như đã quyết tâm không lấy lại tiền, cuối cùng Đỗ Minh Nguyệt đành phải nhượng bộ một bước.
"Vậy thì thế này nhé, em cứ gửi tiền ở chỗ chị trước, sau này em cần thì đến tìm chị."
Đỗ Thiên Long tuy vẫn không mấy hài lòng nhưng ít nhất cô không chọn cách trả lại tiền, cuối cùng chỉ có thể buồn bã nói: "Được rồi nhưng em tuyệt đối sẽ không đến tìm chị đòi tiền đâu!"
Đỗ Minh Nguyệt: "..."
Suy nghĩ của thiên tài thực sự không phải là thứ mà người phàm tục như cô có thể hiểu được.
Cuối cùng cô chỉ có thể đau khổ và vui vẻ cúp điện thoại.
Vì nghe ra được quyết tâm không lấy lại tiền của em trai Đỗ Thiên Long, Đỗ Minh Nguyệt suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định giữ số tiền này ở chỗ mình trước, đến lúc cô tự lập nghiệp thì sẽ dùng làm vốn khởi nghiệp, coi như là khoản đầu tư của em trai Đỗ Thiên Long.
Như vậy thì sau này chỉ cần sự nghiệp của cô khởi sắc, cậu cũng có thể chia được lợi nhuận tương ứng, nếu cậu vẫn không muốn nhận tiền thì cô sẽ đổi thành đồ vật khác tặng cho cậu!
Tóm lại là tuyệt đối sẽ không để cậu thiệt thòi!
Còn chuyện Đỗ Thiên Long đi gửi bài cho nhà xuất bản, Đỗ Minh Nguyệt cũng nhanh chóng kể cho anh hai Đỗ Vũ Lâm nghe.
Đỗ Vũ Lâm nghe xong, vừa cảm thấy kinh ngạc, vừa thấy chuyện này có vẻ rất hợp lý.
Hắn không khỏi cảm thán: "Quả nhiên em út là người thông minh nhất nhà mình, học hành giỏi nhất, chưa tốt nghiệp mà đã kiếm được nhiều tiền hơn chúng ta rồi."
Ai nói không phải chứ.
Đỗ Minh Nguyệt cười nói: "Nhưng tính cách của em ấy, trước đây em còn lo sau này em ấy ra ngoài làm việc sẽ không thích nghi được với môi trường bên ngoài nhưng bây giờ nghĩ lại thì em ấy không cần tiếp xúc với quá nhiều người mà vẫn kiếm được tiền, đối với em ấy mà nói thì đây là điều không thể phù hợp hơn."
Đỗ Vũ Lâm nghe vậy cũng gật đầu lia lịa, sau đó hắn lại rất phấn khích hỏi Đỗ Minh Nguyệt, em trai Đỗ Thiên Long có nói là tạp chí mà cậu đăng bài sẽ ra mắt vào lúc nào không, hắn nhất định phải mua mười mấy cuốn, gặp khách hàng nào cũng phát cho họ một cuốn, rồi tự hào nói với họ rằng, em trai ruột của hắn đã viết bài đăng trên tạp chí này!
Ôi, chỉ cần nghĩ đến thôi đã thấy rất có mặt mũi rồi!
Đỗ Minh Nguyệt đã hỏi chuyện này, kết quả Đỗ Thiên Long dường như không mấy để tâm đến chuyện này, không nói ra được kết quả.
Đỗ Minh Nguyệt chỉ có thể dặn dò cậu để tâm một chút, lỡ sau này cậu thực sự trở thành một nhân vật lớn trong giới văn học thì sao?
Nói xong chuyện này, hai người lại tiếp tục nói chuyện về nhà máy.
Sau khi hết Tết, đơn đặt hàng của nhà máy lại tăng vọt.
Đỗ Minh Nguyệt và Đỗ Vũ Lâm đều hiểu rõ rằng có lẽ là do lượng người tiêu dùng trong dịp Tết tăng lên, mọi người đều sẵn sàng chi tiền để mua một số đồ bên ngoài, hải sản của họ cũng trở thành một trong số đó.