Thập Niên 70: Xuyên Thành Thiên Kim Giả, Ta Được Cả Nhà Sủng (Dịch Full)

Chương 707 - Chương 707:

Chương 707: Chương 707: Chương 707:
Sau khi trở về từ nhà máy, hắn liền về phòng nghiêm túc viết bài phát biểu, Đỗ Kiến Quốc và Triệu Kim Hoa đến xem hai lần, thấy hắn chuyên tâm làm việc, liền không làm phiền nữa.

Chỉ là hai người có hơi thắc mắc, công việc của anh cả từ bao giờ lại phải mang về nhà làm thế?

Cái dáng vẻ này, còn hơi giống lúc trước hắn làm cán bộ ở công xã.

Hai người không hiểu nhưng cũng không đi làm phiền hắn, dù sao anh cả vẫn luôn là đứa con mà bọn họ yên tâm nhất, chuyện của hắn tự hắn có chừng mực.

Mà Đỗ Vũ Kỳ chỉ mất một buổi tối là đã chuẩn bị xong bài phát biểu này, ngày hôm sau liền nói với cha mẹ rằng mình phải đi công tác ở thành phố hai ba ngày.

Đỗ Kiến Quốc và Triệu Kim Hoa tuy có hơi ngơ ngác nhưng cũng chỉ dặn hắn phải tự chú ý an toàn các kiểu.

"Yên tâm đi, con biết rồi, cha mẹ ở nhà cũng phải chú ý nhé."

Nói xong, Đỗ Vũ Kỳ liền lên đường đến thành phố.

Hắn cố ý đi sớm hơn một ngày, chính là muốn tranh thủ thời gian này tìm hiểu thêm về cái gọi là hội nghị giao lưu này, hắn không muốn đánh trận mà không có chuẩn bị.

Hắn đến thành phố vào buổi trưa, sau khi vào khách sạn mà giám đốc đã dặn dò, liền đến địa điểm tổ chức hội nghị giao lưu để dò đường trước.

Hội nghị giao lưu lần này được tổ chức tại một nhà máy ở thành phố, Đỗ Vũ Kỳ không quen thuộc nơi này, nghĩ đến nếu ngày mai mình thực sự đến đúng giờ thì có lẽ sẽ muộn mất.

Đi lòng vòng quanh nhà máy hai vòng, xác định đã quen đường từ khách sạn đến đây, Đỗ Vũ Kỳ định quay về khách sạn để tiếp tục làm quen với bài phát biểu, kết quả không ngờ vừa quay người đã gặp hai người đi tới, một người trông giống như lãnh đạo, một người trẻ hơn có lẽ là thư ký hoặc nhân viên gì đó.

Vị lãnh đạo đang cau mày nhỏ giọng trách mắng người trẻ tuổi bên cạnh.

"Không phải tôi nói anh, anh là thư ký, vậy mà đến cả bút và sổ tay cơ bản nhất cũng không mang theo, cây bút máy tôi mang theo vừa hết mực, cây bút anh mang theo chính là bút dự phòng của tôi, đây chẳng phải là kiến thức cơ bản nhất của một thư ký sao?"

"Anh này anh này, tôi thực sự không biết phải nói anh thế nào nữa, dì của anh còn nói anh học hành đàng hoàng, lần này tôi thực sự bị anh hại thảm rồi!"

Đỗ Vũ Kỳ tuy không rõ mối quan hệ cụ thể của hai người này nhưng cũng mơ hồ đoán ra người trẻ tuổi bên cạnh hẳn là thư ký của vị lãnh đạo kia, hơn nữa giữa hai người có lẽ còn có quan hệ họ hàng.

Hắn cũng không thấy ngạc nhiên lắm về điều này, thời buổi này nhiều người dựa vào quan hệ để tìm việc lắm, cho dù làm không tốt thì cũng là một người tình nguyện đánh một người tình nguyện chịu mà thôi.

Hắn vừa định tránh hai người này đi thì vị lãnh đạo kia lại đột nhiên tinh mắt nhìn thấy cây bút máy Đỗ Vũ Kỳ cài ở cổ áo, rồi ngẩn ra, sau đó vội vàng hỏi.

"Đồng chí, tôi có thể mượn bút của anh một lát không?"

Đỗ Vũ Kỳ dừng bước, đánh giá người đàn ông kia vài lần, vẻ mặt do dự.

Cây bút máy trên người hắn tuy giá không đắt lắm nhưng đối với hắn lại có ý nghĩa phi thường, đó là khi hắn kiếm được đồng lương đầu tiên đã dùng số tiền còn lại ít ỏi để mua cho mình, đã ở bên hắn nhiều năm, hắn luôn rất trân trọng.
Bình Luận (0)
Comment