Chương 785:
Chương 785:
Chương 785:
"Cái kia, đồng chí Hoắc à, mặc dù tôi chắc chắn tin cô, đứng về phía cô nhưng tôi thấy rằng, vừa nãy Trần Dĩnh nói như vậy, liệu có phải cô ta có bằng chứng và chứng cứ gì trong tay không, chắc chắn đó là bằng chứng sẽ vu khống hãm hại cô, cô có thể chuẩn bị trước một chút bằng chứng không, tránh đến lúc cô ta tiếp tục gây chuyện, chúng ta cũng có thể phản công ngay được?"
Giám đốc Kim mặc dù tin Hoắc Lị Lị nhưng như ông ta nói, nếu Hoắc Lị Lị có bằng chứng trong tay thì cứ chắc chắn là tốt nhất, như vậy chẳng phải sẽ yên tâm hơn sao?
Rốt cuộc thì giống như cô ấy bây giờ, chỉ biết vội vàng giải thích rằng thực sự là do mình làm, không đạo nhái, cũng thực sự không có sức thuyết phục.
Thôi, nói đi nói lại thì Trần Dĩnh kia cũng thật đáng ghét, vào thời điểm mấu chốt như thế này lại đi gây ra những chuyện này, cô ta thực sự không muốn nhìn thấy Hải Thị phát triển sao?
Lúc này, giám đốc Kim không chỉ ghét Trần Dĩnh, mà còn phàn nàn rất nhiều về Lâm Thi Thi.
Hai người này xem ra bây giờ đã liên thủ, làm như bọn họ bắt nạt hai người này vậy nhưng rõ ràng là Lâm Thi Thi lơ là công việc trước, sau đó Trần Dĩnh cũng bỏ mặc không làm.
Bọn họ còn chưa tìm hai người kia tính sổ, Trần Dĩnh lại còn dám đổ lỗi trước!
Tốt lắm, hai người này!
Vì chuyện hôm nay, Hoắc Lị Lị mãi đến khi về nhà, tâm trạng vẫn rất tệ, cả người có thể thấy rõ là đang buồn bã, hốc mắt vẫn đỏ hoe.
Hoàng Linh thấy vậy lo lắng không thôi nhưng bà ấy hỏi một câu, Hoắc Lị Lị lại lắc đầu nói rằng cô ấy muốn tự mình tĩnh tâm trước.
Giám đốc Kim nói không sai, cô ấy có thể chuẩn bị bằng chứng trước để phòng ngừa bất trắc.
Nhưng mà, cô ấy có bằng chứng gì để chứng minh những bộ quần áo thực sự là do cô ấy tự thiết kế chứ?
Thực sự nghĩ không ra, cả một buổi chiều, Hoắc Lị Lị đều nhốt mình trong phòng.
Còn nữa, cô ấy không hiểu nổi, tại sao cô ấy và Trần Dĩnh chưa từng gặp mặt, mà cô ta lại có thể vu khống mình...
Trên đời này tại sao lại có người xấu xa như vậy chứ!
Mãi đến khi Đỗ Minh Nguyệt về, Hoàng Linh mới thu hồi ánh mắt nhìn lên tầng, trực tiếp chạy đến trước mặt Đỗ Minh Nguyệt, lo lắng nói với cô: "Ôi Minh Nguyệt ơi, Lị Lị xảy ra chuyện rồi! Phải làm sao bây giờ!"
Cái gì?
Đỗ Minh Nguyệt nhíu mày, cũng lo lắng theo.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Dì cũng không biết, sáng nay con bé đi tìm giám đốc Kim, sau khi về thì tâm trạng không tốt, dì thấy hình như còn khóc nữa, sau đó vẫn luôn ở trong phòng mình nói muốn tĩnh tâm..."
Nếu không phải bà ấy thỉnh thoảng lên xác nhận một chút, thấy Hoắc Lị Lị vẫn bình an vô sự ngồi ở bàn thì bà ấy sợ là đã đi tìm giám đốc Kim rồi.
Đỗ Minh Nguyệt nghe xong, càng thêm nghi ngờ.
Chẳng lẽ là lúc đi tìm giám đốc Kim đã xảy ra chuyện gì sao?
"Dì, dì đừng lo lắng, để cháu đi hỏi thăm tình hình."
"Ừ, cháu đi đi, từ từ nói chuyện với con bé."
Hoàng Linh cũng muốn đi theo nhưng bản thân bà ấy hiểu biết không nhiều bằng Đỗ Minh Nguyệt, chỉ có thể để cô đi hỏi thăm tình hình trước.
Đỗ Minh Nguyệt lên lầu, gõ nhẹ cửa phòng Hoắc Lị Lị, bên trong truyền đến một tiếng "Vào đi." hữu khí nhưng vô lực.
Đỗ Minh Nguyệt lúc này mới bước vào phòng, nhẹ giọng hỏi: "Chị Lị Lị, xảy ra chuyện gì vậy?"