Thập Niên 70: Xuyên Thành Thiên Kim Giả, Ta Được Cả Nhà Sủng (Dịch Full)

Chương 907 - Chương 907:

Chương 907: Chương 907: Chương 907:
Nhưng điều này không quan trọng, chỉ cần cô ta còn giữ trong tay bản thiết kế trước đây của Lâm Thi Thi, còn nhớ những mẫu quần áo cô ta thiết kế trước đây là đủ rồi.

Còn về những thứ khác, đó chính là tìm mọi cách để đàn áp Lâm Thị Thi, chỉ cần cô ta một ngày chưa ngóc đầu lên được, mình có thể đứng cao hơn cô ta, đãi ngộ trong nhà máy cũng có thể tốt như vậy mãi!

May nhờ cô ta luôn nói với lãnh đạo rằng nếu nhà máy của Lâm Thi Thi phát triển sẽ ảnh hưởng đến bọn họ lớn như thế nào, khiến cho lãnh đạo hoàn toàn quyết tâm nhắm vào Lâm Thi Thi, mặc dù Trần Dĩnh không cố ý đi dò hỏi nhưng cũng biết nhà máy của Lâm Thi Thi hiện tại ước chừng đã là nõ mạnh hết đà, sắp không trụ được nữa rồi.

Trần Dĩnh không có mong muốn gì khác, chỉ muốn trả thù, muốn để Lâm Thi Thi cũng nếm thử mùi vị không còn gì!

Cô ta vui vẻ đi về phía nhà trọ của mình.

Lúc Trần Dĩnh mới đến Quảng Châu, vì tiền trên người không nhiều nên đã thuê một căn nhà dân cũ nát, bây giờ đãi ngộ trong nhà máy tốt rồi, cô ta liền nghĩ đến chuyện đổi chỗ ở, dù sao điều kiện ở đây cũng quá tệ, một cô gái xinh đẹp như cô ta ở đây cũng không an toàn.

Vì vậy tuần trước cô ta đã tìm được chỗ ở mới, định qua hai ngày nữa là chuyển đi.

Chỉ là không ngờ cô ta lại gặp chuyện ngoài ý muốn trước khi chuyển đi.

Khi đi qua ngõ hẻm về nhà trọ, Trần Dĩnh đột nhiên nghe thấy phía sau mình truyền đến tiếng bước chân dồn dập, giống như có người đang chạy ở phía sau vậy.

Con ngõ này bình thường không có nhiều người qua lại, cho nên một khi có tiếng bước chân gì thì sẽ đặc biệt vang.

Cô ta nghĩ ngợi, bây giờ vẫn là ban ngày, hẳn là sẽ không có kẻ xấu nào, rất có thể là cư dân bên trong đang vội vã gì đó.

Mà cũng vì cô ta không quay đầu lại nên đã bỏ lỡ mất cơ hội duy nhất có thể kêu cứu trước.

Đến khi cô ta phản ứng lại thì tiếng bước chân phía sau đã chạy đến sau lưng cô ta, rồi một bàn tay từ phía sau cô ta đưa ra, cầm một chiếc khăn tay bịt chặt miệng Trần Dĩnh.

"Ưm ưm ưm!"

Cô ta trợn tròn mắt liều mạng giãy giụa nhưng không những không thoát khỏi sự trói buộc phía sau mà ngược lại tầm nhìn trước mắt bắt đầu mơ hồ, không đến mấy giây, ý thức của cô ta hoàn toàn biến mất, cả người ngã xuống như bùn nhão.

Người phía sau lập tức cõng cô ta lên rồi quay người đi về phía đã dò đường trước, sau đó giao người cho một ông lão trông có vẻ hiền lành phúc hậu.

"Ồ, dáng vẻ này thật xinh đẹp!"

Ông lão có đôi mắt không phù hợp với vẻ ngoài, trong mắt phát ra ánh sáng tham lam.

Người cõng Trần Dĩnh chính là Dương Kiệt, nghe vậy liền không kiên nhẫn ném người cho ông lão, nói: "Nói nhảm, tôi đã nói với ông là người này rất xinh đẹp rồi, nếu không thì tôi cũng không thể mạo hiểm lớn như vậy, mau lên, đưa tiền cho tôi, rồi ông đưa người đi, nhớ đưa đi thật xa, đừng để cô ta quay lại!"

Ông lão gật đầu, nói: "Yên tâm đi, những chuyện này tôi hiểu rõ hơn anh, tiền đây, sau này có hàng tốt thì nhớ tiếp tục hợp tác với chúng tôi nhé."

Dương Kiệt đếm đếm số tiền ông lão đưa, không nhiều nhưng cũng có mấy trăm.

Hắn ta cười hắc hắc, trực tiếp nhét tiền vào túi mình, rồi quay người rời đi.
Bình Luận (0)
Comment