Thập Niên 70: Xuyên Thành Thiên Kim Giả, Ta Được Cả Nhà Sủng (Dịch Full)

Chương 969 - Chương 969:

Chương 969: Chương 969: Chương 969:
Đều là do Chu Cầm và Lâm Đông Thuận chiều hư.

Lâm Thi Thi vừa nghĩ vừa đi đến phòng Lâm Tiểu Soái, sau đó đi vào nhìn nhưng chỉ thấy một bóng người tóc dài, râu ria xồm xoàm, cô ta sợ đến mức hét lên.

"Chị hét cái gì, có phải đến cả chị cũng coi thường tôi không, có phải đến cả chị cũng thấy tôi là đồ bỏ đi không!"

Lâm Tiểu Soái trong phòng nghe thấy tiếng hét của Lâm Thi Thi, lập tức trợn mắt nhìn cô ta gầm lên, sau đó lao về phía cô ta, định bóp cổ cô ta.

Lâm Thi Thi sợ đến mức liên tục lùi về sau, mặt mày tái mét.

Chu Cầm ở phía sau thấy vậy cũng vội vàng tiến lên an ủi Lâm Tiểu Soái đang kích động, sau đó khóc lóc nói: "Tiểu Soái, Tiểu Soái à, con nhìn kỹ xem đây là ai, đây là chị gái con, chị gái ruột của con Lâm Thi Thi mà, sao con bé có thể coi thường con được, con bé cố ý về đây quan tâm con, về đây thăm con mà!"

Lúc này Lâm Tiểu Soái cũng hoàn toàn không nghe lọt tai lời của Chu Cầm, trong đầu cậu ta chỉ toàn là suy nghĩ mình đã trở thành phế vật, tất cả mọi người đều coi thường mình, cả người trở nên điên cuồng.

Lâm Thi Thi đã sợ đến mức chạy xuống tầng dưới, cuối cùng Chu Cầm đẩy Lâm Tiểu Soái vào phòng, sau đó đóng cửa không biết an ủi cậu ta thế nào.

Lâm Thi Thi ngồi trên ghế sofa ở tầng dưới, mặt mày sợ hãi sờ sờ tim mình.

Lâm Tiểu Soái đâu phải bị bệnh, rõ ràng là phát điên rồi, người không biết còn tưởng cậu ta bây giờ là một tên điên!

Trước đây Lâm Thi Thi còn định ở lại nhà họ Lâm một thời gian nhưng lúc này nhớ lại dáng vẻ của Lâm Tiểu Soái vừa rồi, trong lòng lại bắt đầu lo sợ.

Mình thực sự phải ở lại một gia đình có người bị bệnh tâm thần sao?

Vạn nhất có một ngày Lâm Tiểu Soái hoàn toàn mất lý trí, sau đó ra tay làm hại người khác, đặc biệt là làm hại mình thì sao?

Lúc này, Lâm Thi Thi bắt đầu chùn bước.

Nhưng cô ta không biết rằng, Lâm Tiểu Soái ở trên lầu sau khi được Chu Cầm kiên nhẫn an ủi một hồi thì cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Cậu ta ngồi ở mép giường, lấy lại lý trí, mặt không biểu cảm hỏi Chu Cầm.

"Chị ta về đây làm gì, chẳng phải trước đây chị ta đã bỏ đi không một tiếng động sao, bây giờ ở ngoài không sống nổi nữa nên mới biết quay về sao? Thực sự coi nơi này là nơi trú ẩn sao!"

Tất nhiên Chu Cầm cũng thấy Lâm Thi Thi làm vậy là không đúng nhưng bây giờ con trai trong nhà lại thành ra thế này, lâu dần bà ta cũng có chút kiệt sức.

Bây giờ Lâm Thi Thi đã trở về, không nói gì khác, ít nhất cũng có thể giúp mình chia sẻ một chút.

Đến lúc đó bà ta chăm sóc con trai, Lâm Thi Thi có thể giúp nấu cơm, dọn dẹp vệ sinh các kiểu.

Thậm chí còn có thể để Lâm Thi Thi giúp chăm sóc con trai.

"Dù sao con bé cũng là con của mẹ và cha con, cuộc sống bây giờ cũng không tốt, cứ để con bé về đi, đến lúc đó con bé còn có thể hầu hạ con, bây giờ con cần phải dưỡng bệnh cho tốt, không thể thiếu người chăm sóc..."

Không biết câu nói nào của Chu Cầm đột nhiên chạm đến nỗi đau của Lâm Tiểu Soái, chưa để bà ta nói hết lời, Lâm Tiểu Soái đã trợn mắt chất vấn bà ta.

"Bây giờ mẹ đang chê tôi là gánh nặng đúng không? Trước đây là hai người sinh ra tôi, bây giờ tôi bị bệnh, hai người lại chê tôi, được thôi, vậy thì tôi đi chết cho rồi!"
Bình Luận (0)
Comment