Chương 990:
Chương 990:
Chương 990:
Đây cũng là lý do tại sao lúc đầu cô không định trực tiếp dẫn Hoắc Kiêu xuất hiện trước mặt mọi người và giới thiệu thân phận của anh với mọi người.
Nếu không phải vì chuyện của Tiểu Lý vừa nãy thì có lẽ cô thực sự sẽ không làm như vậy.
Nhưng bây giờ, đã làm rồi thì đừng nghĩ nữa.
Còn Đỗ Minh Nguyệt thì vừa đi vừa lẩm bẩm ở phía trước nhưng không biết rằng Hoắc Kiêu bị cô kéo theo phía sau, trên mặt toàn là ý cười.
Anh đúng là thích sự khiêm tốn nhưng cảnh tượng được mọi người vây quanh vừa nãy cũng không khiến anh ghét bỏ.
Dù sao thì lúc này anh đứng bên cạnh Đỗ Minh Nguyệt, không còn là Hoắc Kiêu, hay là một quân nhân nào đó ở đảo Hải, mà là vị hôn phu của Đỗ Minh Nguyệt, chỉ là vị hôn phu của cô.
Với thân phận như vậy, dù có để anh phô trương hơn một chút, anh cũng sẵn lòng.
Đến khi Đỗ Minh Nguyệt kéo Hoắc Kiêu về đến nhà, cô mới ngã phịch xuống ghế sofa, thở phào một cách khoa trương.
Buổi chiều có lẽ đến nhà máy vẫn sẽ bị mọi người hỏi, vì vậy cô suy nghĩ một chút, quyết định buổi chiều sẽ không đến nhà máy, cho mọi người trong nhà máy một chút thời gian để tiêu hóa chuyện này, buổi chiều cô sẽ đi xử lý những việc bên ngoài nhà máy.
Còn Hoắc Kiêu thì tất nhiên là Đỗ Minh Nguyệt đi đâu thì anh đi đó.
Buổi chiều, hai người đi xử lý chuyện hợp tác với các nhà máy khác, trong lúc đó đi ngang qua một tiệm vàng mới mở.
Những năm trước vì lý do chính sách, trên thị trường rất ít khi thấy loại cửa hàng này, vì vậy lúc này nhìn thấy một tiệm vàng lớn như vậy, ánh mắt của Hoắc Kiêu không nhịn được mà nhìn vào bên trong, rồi nghĩ đến điều gì đó.
Trước đây khi anh đi học nâng cao ở trường quân đội thủ đô, đã từng đến chỗ một nghệ nhân già tự tay đúc một sợi dây chuyền để tặng Đỗ Minh Nguyệt, mặt dây chuyền đó là một vầng trăng sáng cong cong, cũng chính là tượng trưng cho Minh Nguyệt.
Nhưng sợi dây chuyền đó rốt cuộc cũng chỉ là đồ bạc, quan niệm của anh rất truyền thống, đồ bạc dù sao cũng không thể so sánh được với giá trị của vàng, vì vậy nếu cầu hôn thì anh chắc chắn phải chọn đồ trang sức bằng vàng.
Mặc dù trong chuyện cầu hôn này, Hoắc Kiêu vẫn còn do dự không quyết nhưng anh cũng rất ít khi nhìn thấy một tiệm vàng lớn như vậy, vì vậy lập tức quyết định nhất định phải dành thời gian đến tiệm vàng dạo một vòng.
May mắn là rất nhanh anh đã tìm được cơ hội.
Nhà máy hợp tác mà Đỗ Minh Nguyệt đến phải bàn bạc với xưởng trưởng nhà máy bên kia trong một thời gian dài, cô sợ Hoắc Kiêu ở bên ngoài một mình sẽ buồn chán nên bảo anh ta tự đi dạo xung quanh, rồi khoảng một tiếng sau quay lại là được.
Hoắc Kiêu gật đầu đồng ý, sau đó vừa rời khỏi nhà máy đó, liền quay người đến tiệm vàng lớn vừa nãy.
Vừa bước vào cửa, anh đã nhận được sự tiếp đón nhiệt tình của nhân viên phục vụ.
Dù sao thì mặc dù bây giờ điều kiện sống của mọi người có vẻ tốt hơn trước nhưng những người có thể bỏ tiền mua vàng thực sự vẫn là số ít, vì vậy tiệm vàng này của họ cũng đã mở được một thời gian rồi nhưng sinh ý vẫn luôn không được tốt lắm.
Nếu không phải mặt bằng là của chính chủ cửa hàng, không cần tiền thuê thì sợ là tiền thuê cũng chưa chắc đã kiếm đủ.
Lúc này Hoắc Kiêu bước vào, hơn nữa trông anh cũng không giống như người thiếu tiền, mặc dù cách ăn mặc không giống như người có tiền nhưng lỡ đâu người ta là người thoải mái, chi tiêu hào phóng thì sao?