Chương 995:
Chương 995:
Chương 995:
Đây chắc chắn là thứ anh tặng cho Hoàng Linh hoặc Hoắc Lị Lị nên mới quý giá như vậy.
Còn có thể là tặng cho cô không?
Đỗ Minh Nguyệt nghĩ ngợi một chút, cảm thấy nếu Hoắc Kiêu thực sự mua đồ tặng cô thì anh cũng không đến nỗi phải lén lút như vậy, cứ trực tiếp tặng cho cô là được.
Lúc này, Đỗ Minh Nguyệt hoàn toàn không nghĩ đến khả năng Hoắc Kiêu mua đồ để cầu hôn cô.
Trong lúc cô suy nghĩ, Hoắc Kiêu đã mở miếng vải trong tay ra, để lộ đồ trang sức được bọc bên trong.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn vào, phát hiện đồ bên trong không ít, có dây chuyền, vòng tay, hoa tai, còn có một thứ gì đó nữa.
Đỗ Minh Nguyệt vừa định nhìn kỹ thứ cuối cùng mà mình chưa nhìn kỹ thì đột nhiên một bàn tay đưa ra lấy thứ đó đi.
Sắc mặt cô khựng lại.
Nhưng Hoắc Kiêu lại cất đồ đi, sau đó giả vờ bình tĩnh nói: "Thứ này là anh mua cho chính anh."
Anh định dùng để cầu hôn Đỗ Minh Nguyệt, như vậy đương nhiên cũng không tính là nói dối.
Nghe Hoắc Kiêu nói vậy, Đỗ Minh Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, sau đó cẩn thận ngắm nghía những thứ còn lại.
Phải nói rằng vàng quả nhiên nhìn thế nào cũng đẹp vàng óng, sáng lấp lánh vô cùng.
Hơn nữa những thứ Hoắc Kiêu chọn kiểu dáng cũng khá ổn, nhìn vào cũng thấy phù hợp với mọi lứa tuổi.
Xem ra con mắt thẩm mỹ của anh cũng không tệ.
"Được, đẹp lắm."
Đỗ Minh Nguyệt nói xong, liền cẩn thận trả lại những thứ này cho Hoắc Kiêu.
Hoắc Kiêu nghe cô nói đẹp lắm, trong lòng thực ra rất hài lòng nhưng vẫn không chắc chắn hỏi lại một câu.
"Thật không, em thấy đều đẹp hết sao?"
Những thứ này là mua cho cô, nếu cô vì phép lịch sự mà thấy đồ Hoắc Kiêu mua cũng được thì kết quả như vậy đối với Hoắc Kiêu mà nói không phải là một kết quả tốt.
Vì vậy anh không thể không hỏi lại một lần nữa.
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu, khẳng định lại một lần nữa: "Thật, đẹp lắm."
"Ừm."
Hoắc Kiêu lúc này mới từ từ nở nụ cười.
Còn Đỗ Minh Nguyệt cũng không hỏi thêm về đồ trang sức nữa, ngược lại Hoắc Kiêu, sau khi xác định Đỗ Minh Nguyệt thấy những thứ này đẹp, liền bắt đầu nghĩ cách tặng những thứ này cho cô, tiện thể cầu hôn.
Bản thân anh cũng không phải là người lãng mạn, hơn nữa trước đây trong số những người anh tiếp xúc, cũng hầu như không nghe thấy ai cầu hôn.
Vì vậy Hoắc Kiêu hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào, tiến triển cũng gần như bằng không.
Thấy thời điểm anh phải rời khỏi Quảng Châu ngày càng gần, ngày mai phải về đảo Hải rồi, Hoắc Kiêu cũng không khỏi có chút sốt ruột.
Cuối cùng, Hoắc Kiêu nhân lúc Đỗ Minh Nguyệt ra ngoài làm việc, tìm một cái cớ nói mình muốn đi làm chút việc, sau đó không đi cùng Đỗ Minh Nguyệt nữa.
Còn nơi anh định đến hôm nay, thực ra là chợ rau.
Anh định vào buổi chiều trước khi Đỗ Minh Nguyệt tan làm về, nấu một bữa ăn thịnh soạn, sau đó tiện thể cầu hôn cô.
Anh thực sự không nghĩ ra cách nào lãng mạn hơn, chỉ có thể dùng hành động giản dị nhất để cầu hôn.
Tay nghề nấu ăn của anh thực ra rất bình thường nhưng có lẽ biết rằng hôm nay đối với anh rất quan trọng nên Hoắc Kiêu cũng coi như dốc hết sức nấu ăn, cố sức chắp vá, vậy mà anh thực sự làm ra được một bàn đồ ăn ngon.
Còn về những đồ trang sức kia, cùng với những thứ anh tiện thể mua ngoài chợ vào ban ngày, cũng đều được bày sẵn ở một bên, lát nữa ăn cơm xong là anh có thể lấy ra ngay.