Chương 997:
Chương 997:
Chương 997:
Bữa cơm này chắc chắn anh đã bỏ không biết bao nhiêu tâm tư, cho nên dù không ngon, Đỗ Minh Nguyệt cũng tuyệt đối sẽ không nói gì.
Nhưng hương vị lại có chút ngoài dự liệu của Đỗ Minh Nguyệt, tay nghề nấu ăn của anh so với trước đây quả là đã tiến bộ rất nhiều!
"Ngon quá!"
Đỗ Minh Nguyệt mở to mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
Hoắc Kiêu thấy cô thích ăn, đè nén niềm vui trong lòng, bình tĩnh nói: "Vậy em ăn nhiều một chút."
Đỗ Minh Nguyệt điên cuồng gật đầu, sau đó tiếp tục ăn ngấu nghiến.
Nhưng ăn được một lúc, cô lại phát hiện Hoắc Kiêu hình như không động đũa mấy.
Bởi vì bữa cơm ngày Hoắc Kiêu đến, Đỗ Minh Nguyệt đã hiểu rất rõ về khẩu vị của anh, cho nên lúc này thấy Hoắc Kiêu không động đũa mấy, cô lập tức thấy nghi ngờ.
"Sao anh không ăn vậy, không khỏe sao?"
Hoắc Kiêu lắc đầu: "Không, lúc nấu cơm anh đã nếm thử từng món, thực ra đã hơi no rồi."
Vì sợ hương vị đồ ăn làm ra không ngon, sẽ khiến ngày hôm nay trở nên không hoàn hảo, cho nên lúc làm từng món ăn, Hoắc Kiêu đều vừa chín tới là vội vàng nếm thử hương vị.
Có những hương vị lúc đầu không ngon lắm, dưới sự thử nghiệm và thêm gia vị liên tục của anh, hương vị cuối cùng cũng khá hơn một chút.
Cho nên làm xong một bàn đồ ăn này, chính anh cũng không biết mình đã ăn bao nhiêu thứ rồi.
Tất nhiên, thực ra anh không muốn ăn còn có một lý do lớn nhất, đó là bây giờ anh không có khẩu vị.
Tuy vẻ mặt anh bây giờ rất bình tĩnh nhưng chỉ có anh biết bây giờ mình căng thẳng đến mức nào.
Để Đỗ Minh Nguyệt không chú ý đến mình, anh chỉ có thể cố gắng động đũa thêm lần nữa, giả vờ ăn cơm.
Đỗ Minh Nguyệt thấy anh ăn, liền không nói gì nữa.
Một lúc sau, Đỗ Minh Nguyệt cũng ăn no rồi.
Cô buông đũa, xoa xoa cái bụng no căng của mình, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
"A, ăn no quá."
"Cảm ơn anh nhé, anh Hoắc, còn nữa, vất vả cho anh rồi."
Đỗ Minh Nguyệt dựa vào lưng ghế, cười mị mị nhìn Hoắc Kiêu.
Có lẽ là ăn quá no, Đỗ Minh Nguyệt hơi choáng váng, cho nên lúc này cả người cô vô cùng lười biếng thỏa mãn, trông giống như sắp ngủ thiếp đi vậy.
Hoắc Kiêu thấy vậy, thực sự hơi lo lắng giây tiếp theo Đỗ Minh Nguyệt sẽ nói cô ấy muốn đi ngủ một giấc, liền đột nhiên đứng dậy, lấy thứ để bên cạnh ra.
Ánh mắt Đỗ Minh Nguyệt theo đó mà chuyển động nhưng vì bây giờ ăn no rồi thực sự không muốn cử động nên chỉ lười biếng nhìn một cái, cũng không nói gì.
Vì vậy, cô càng không nhìn thấy, tay Hoắc Kiêu cầm đồ vật hình như hơi run.
Sau khi cầm thứ mình đã chuẩn bị sẵn trong tay, trong lòng Hoắc Kiêu vẫn rất căng thẳng, không biết phải mở lời thế nào.
Nhưng nghĩ lại, đã đến nước này rồi, nếu như chùn bước, chính anh cũng sẽ coi thường bản thân mình.
Cho nên dứt khoát không làm thì thôi, đã làm thì làm cho trót, trực tiếp đưa đồ cho cô.
Nghĩ vậy, Hoắc Kiêu đột nhiên đặt thẳng thứ trong tay đến trước mặt Đỗ Minh Nguyệt, sau đó một hơi đọc hết bản nháp anh đã chuẩn bị trước đó.
"Minh Nguyệt, chúng ta quen nhau đã mấy năm rồi, anh rất thích em, nếu em không chê thì sau này chúng ta có thể tiếp tục bên nhau như bây giờ không?"
"Anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt, yêu thương em, chăm sóc em, bất kể em làm gì anh cũng sẽ giúp đỡ, em có bất kỳ khó khăn gì, anh cũng sẽ có mặt ngay lập tức, hy vọng em cho anh một cơ hội, để anh có thể cùng em đi tiếp con đường phía trước."