Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 157

“Hiểu Mạn, cho tớ sao?” Tôn Tiểu Xảo được quan tâm mà lo sợ, đôi mắt sáng long lanh, vô cùng vui sướng mà nhìn Tô Hiểu Mạn.

Tô Hiểu Mạn gật gật đầu, hai người nhìn nhau cười, giống như những chuyện quá khứ đó đều đã đi qua thì hai người vẫn là bạn tốt.

Cô hàn huyên vài câu với Tôn Tiểu Xảo, biết được Tôn Tiểu Xảo cũng sắp gả chồng, gả không xa, cũng là một gia đình cùng thôn với các cô, hoàn cảnh gia đình người nọ không tốt lắm, trong nhà có một bà nội 80 tuổi bị tê liệt, cha mẹ còn khoẻ mạnh nhưng mà thân thể không được tốt, người nọ là con cả trong nhà, cũng là kiểu học xong tiểu học là không học nữa, làm việc đồng áng, còn mang theo mấy đứa em trai em gái, mà em trai em gái vẫn còn đang đi học.

Có đối tượng như vậy, Tôn Tiểu Xảo cũng thỏa mãn, tuy rằng trong nhà chồng tương lai có nhiều trói buộc, nhưng là một người cần mẫn thiện lương, cũng là người cao lớn khỏe mạnh, làm việc rất tốt,cũng có thể cô sẽ phải trải qua một số ngày tháng khổ cực, hai người chắp vá một chút thì cuộc sống sẽ không quá kém.

Bởi vì hai nhà đều nghèo, cũng không tính toán làm tiệc rượu, trên người khoác một tấm vải đỏ, giống như những cô gái nhà nghèo bình thường khác, một đám cưới đơn giản cứ qua đi như vậy.

Sau khi nghe cô nói như vậy, Tô Hiểu Mạn đột nhiên nhớ tới: “Tớ nhớ rõ cậu có một bộ quần áo cũ màu đỏ, không bằng cậu đem quần áo cũ còn có vải đỏ cho tớ, tớ giúp cậu sửa lại, làm một bộ áo cưới, thế nào?”

Tôn Tiểu Xảo sửng sốt, “quần áo Kia quá nhỏ, tớ đã không mặc được nữa, vốn dĩ chính là bộ quần áo cũ người bà con xa cho.”

“Cậu để tớ thử xem đi, tớ giúp cậu sửa, tớ muốn cậu trở thành một cô dâu xinh đẹp gả chồng!” Sau khi Tôn Tiểu Xảo nghe xong, vô cùng cảm động gật gật đầu.

Sau khi trở về cô đem bộ quần áo cũ và tấm vải đỏ đưa cho Tô Hiểu Mạn, Tô Hiểu Mạn đem quần áo mang về nhà họ Tạ.

Nhà Tôn Tiểu Xảo ở cạnh nhà Trương Linh Lợi, cũng là bạn chơi cùng khi còn nhỏ cùng tuổi, nhưng mà vẫn luôn có quan hệ không tốt lắm với Tô Hiểu Mạn, thấy Tôn Tiểu Xảo lại cùng Tô Hiểu Mạn dính vào với nhau, cười nhạo sau lưng cô: “Cô lại cùng Tô Hiểu Mạn chơi với nhau? Cô thật sự cho rằng cô ta sẽ coi cô là chị em tốt ư?”

“Trước đó người ta còn hai mắt trông mong mà nhìn những nữ thanh niên trí thức đó, ghét bỏ những người như chúng ta không có văn hóa, cô quên mất ư?”

“Chúng ta thật đúng là không có văn hóa mà.” Tôn Tiểu Xảo thành thật nói, “Chúng ta mà so sánh với những nữ thanh niên trí thức đó, không đủ xinh đẹp lại còn quê mùa, còn không có văn hóa, Hiểu Mạn đương nhiên càng muốn chơi với các cô ấy hơn rồi.”

Trương Linh Lợi bị mấy lời ngay thẳng của cô làm cho nghẹn họng, ai là “Chúng ta”?? trong miệng cô, con nhỏ Tôn Tiểu Xảo này mới là kẻ không xinh đẹp lại quê mùa!

“Cô quả thực là…… Cô xem đi, khẳng định Tô Hiểu Mạn muốn chơi cô một vố, từ nhỏ cô ta đã hay bắt nạt cô, chiếm tiện nghi của cô.” Ở trong mắt Trương Linh Lợi, Tôn Tiểu Xảo hoàn toàn là một đứa ngốc, Tô Hiểu Mạn bảo cô đi làm cái gì, cô liền đi làm cái đó, quá tin tưởng Tô Hiểu Mạn.

Tô Hiểu Mạn làm việc lười biếng, Tôn Tiểu Xảo lại thường xuyên giúp cô ta làm việc.

Hai người kia, quả thực là kẻ muốn cho người muốn nhận.

“Hiểu Mạn rõ ràng đối với tôi rất tốt, chỉ cần có đường có cái ăn, cậu ấy luôn nghĩ tới tôi đầu tiên, trước kia nhà tôi có khó khăn, cậu ấy không nói hai lời liền về nhà xin cha mẹ sau đó cho tôi mười đồng tiền.” những chuyện này Tôn Tiểu Xảo đều ghi tạc trong lòng, “Trong lòng Hiểu Mạn vẫn luôn nghĩ tới tôi, lần này cô ấy đi ra ngoài, lại mang về cho tôi kem dưỡng da và xà phòng thơm, đóng gói rất xinh đẹp, tôi còn không nỡ bóc ra đây.”

Trương Linh Lợi vừa thấy hộp kem dưỡng da mới tinh trong tay cô, tức khắc đỏ mắt, đồng thời, những lời trong miệng Tôn Tiểu Xảo i, cũng là nguyên nhân cô ta chán ghét Tô Hiểu Mạn, bởi vì từ nhỏ đến lớn, Tô Hiểu Mạn đối xử rất hào phóng với Tôn Tiểu Xảo, ăn ngon chưa bao giờ chia cho cô ta.

Cô ta rất ngóng trông mối quan hệ giữa Tô Hiểu Mạn và Tôn Tiểu Xảo sụp đổ.“Hừ, mới chút đồ như vậy đã thu mua được cô, cô chờ coi đi, không mấy ngày nữa khẳng định cô ta sẽ lại ghét bỏ cô,chẳng lẽ tôi còn không biết cô ta là người như thế nào sao, cô ta muốn giống như những nữ thanh niên trí thức theo phong cách phương tây đó…”

Tôn Tiểu Xảo cất kem dưỡng da và xà phòng thơm đi, “Tôi cảm thấy hiện tại Hiểu Mạn còn xinh đẹp hơn nhiều so với những nữ thanh niên trí thức kia, gần đây chắc cô chưa gặp cậu ấy đâu nhỉ, cô ấy kết tóc thật sự xinh đẹp, làn da vừa trắng vừa mềm nộn như là củ sẽ, đôi mắt như là quả nho vừa đen vừa tròn ngâm trong nước, trang điểm không quê mùa chút nào, nói chuyện ôn thanh tế ngữ, ta cũng không nói nên lời cậu ấy thay đổi chỗ nào, nhưng cậu ấy trở nên giống các cô gái trong thành phố rồi.”

“Những nữ thanh niên trí thức đó cũng chưa phong cách tây như cậu ấy, cho nên cậu ấy không muốn chơi cùng bọn họ nữa.”

Trương Linh Lợi bị logic mạnh mẽ của nói nói cho sửng sốt.

Tôn Tiểu Xảo chính là một kẻ lỗ mãng!!

*

Ban đêm, trong phòng châm đèn, Tô Hiểu Mạn cầm lấy bộ quần áo cũ kia của Tôn Tiểu Xảo, nhìn tấm vải đỏ trải ở trên bàn kia, ở trong đầu bắt đầu suy nghĩ nên thiết kế như thế nào.

Trước mắt hai thứ đồ vật này kỳ thật làm không ra được một bộ áo cưới xinh đẹp, Tô Hiểu Mạn còn tính toán tiêu tiền của chính mình, trộm trộn lẫn một chút vải đỏ vào.

Tôn Tiểu Xảo trước kia đối xử với cô thật tốt, cô rất muốn khiến đối phương trở nên xinh xinh đẹp đẹp mà xuất giá.

Tự tay cho cô ấy một bộ áo cưới, cũng là một phần tâm ý của người chị em tốt như cô.

Đối với cô mà nói, làm quần áo cũng không khó, chỉ là đáng tiếc, “Nếu có một cái máy may thì tốt rồi.”

Nếu có thể nói, Tô Hiểu Mạn vẫn rất muốn có được một chiếc máy may, chỉ là đáng tiếc, nhà bọn họ không có, nơi này cũng không có.

Số tiền trong tay cô gom lại, thật ra có thể mua một chiếc máy may, chẳng qua còn cần phiếu máy may, liền tính có thể lấy được phiếu, cô cũng không có khả năng đme tất cả số tiền hiện tại mình sở hữu dùng để mua máy may.

“Mạn Mạn em muốn một chiếc máy may?” Tạ Minh Đồ Ở một bên tước đầu gỗ nghe được lời nói của cô, mở miệng hỏi.

“Đương nhiên muốn chứ, chẳng qua là mua không nổi.” Liền tính mua nổi, c lúc này cô cũng sẽ không mua một chiếc để ở nhà họ Tạ.

“Mạn Mạn, cũ có được không?”

“Được chứ!” Tô Hiểu Mạn quay đầu xem anh, hiếu kỳ nói: “Chẳng lẽ anh có thể mua được một chiếc sao?”

Chẳng lẽ anh biết có ai muốn bán máy may second-hand sao? Thời buổi này, máy may là loại đồ dùng quan trọng trong nhà, không dễ dàng bán lại ra ngoài cho người ta, huống chi bên chỗ bọn họ này rất ít nhà có máy may.

“Mạn Mạn, anh có cái biện pháp này.”

Tô Hiểu Mạn định hỏi Tạ Cẩu Tử có cái biện pháp cụ thể gì, nhưng mà anh còn úp úp mở mở, lại không nói rõ, ngày hôm sau, hai người bọn họ cùng nhau xin cậu cả nghĩ, gửi phong thư giới thiệu, hai người đi nhờ xe tới Giang Thị ở phía nam.

Lúc Bị Tạ Minh Đồ đưa tới thành phố, Tô Hiểu Mạn vẫn đang ngây ngốc, mà Tạ Minh Đồ trước đó còn khiếp đảm khi thấy thành phô, lúc này cũng đã thích ứng tính cực kì tốt, ngựa quen đường cũ mang cô đi tìm địa chỉ.

Tô Hiểu Mạn lôi kéo tay anh, hai người chạy tới một xưởng quần áo trong thành phố, tìm được người phụ trách để hỏi thăm, nhà máy bọn họ gần đây đích xác có một đám máy may hỏng rồi đang muốn xử lý.

Mà những chiếc máy may này cũng có cái gần như sắp hỏng, nhưng vẫn còn hơi tốt một chút, sớm đã bị những công nhân viên chức trong xưởng dùng giá thấp mua về nhà, còn dư lại là những chiếc máy móc thật sự hỏng không cách nào sửa chữa được nữa.

Nghe nói bọn họ cảm thấy hứng thú với đống sắt vụn đồng nát này, người phụ trách liền dẫn hai bọn họ tới nhà kho xem những chiếc máy may hỏng đi rồi này.

“Hỏng rồi, đều hỏng rồi, máy móc đã dùng rất lâu, tìm thợ tới cũng không sửa được, cũng không cần thiết……”

Nghe nói hai người bọn họ muốn, người phụ trách Vương Phong Sơn cũng tò mò hai người muốn những thứ này làm cái gì.

“Cái gì, anh còn sửa được không? Này…… Đã thành như vậy rồi vẫn còn có thể sửa được hay sao?”
Bình Luận (0)
Comment