Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 209

Trương Lị Lị ở đại đội giáo dục lao động nửa tháng đã về đến thôn, sau khi cô ta trở lại trong thôn, cuộc sống hàng ngày cũng không thể bằng trước kia, hầu hết mọi người trong thôn đều nhìn cô ta bằng ánh mắt khinh thường, nói từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ tới cô ta lại là người như vậy.

Mấy người thanh niên trí thức lúc trước quen biết với cô ta dường như cũng tránh né không muốn kết giao với cô ta nữa.

Trong lòng Trương Lị Lị rất khó chịu, cô ta rất hối hận về những chuyện đã làm nhưng lại không biết làm thế nào, bởi vì trọng sinh trở về, cô ta cũng không coi chuyện buôn đi bán lại là một chuyện tội ác tày trời đến cỡ nào, cô ta vừa tùy tiện đi làm đã vừa vặn bị nhà nước bắt lại.

Sau nửa tháng giáo dục lao động, tuy rằng chỉ là hơn nửa tháng, nhưng mà cô ta cũng đã phải chịu không ít áp lực về thể xác và tinh thần, nhưng cô ta cũng không giống những người khác bị dọa đến nơm nớp lo sợ, cô ta biết chỉ cần vài năm nữa, chính phủ sẽ áp dụng chính sách mở cửa, tư tưởng của mọi người sẽ thoáng ra, chuyện buôn bán cũng sẽ không coi là chuyện gì quá to tát cả.

Thậm chí những người như bọn họ, còn có khả năng sẽ trở thành những người giàu lên đầu tiên nữa.

Trong lòng Trương Lị Lị nhìn rất thoáng, nhưng những người trong nhà cô ta lại nghĩ không thoáng như cô ta, con gái mình còn chưa gả chồng lại cùng một đám gồm những tên du côn không có nghề nghiệp đi giáo dục lao động, chuyện này… những người bên ngoài sẽ nhìn nhà họ Trương của bọn họ như thế nào?

Mẹ cô ta khóc đến chết đi sống lại, Trương Lị Lị an ủi bà ta vài ngày cũng không có tác dụng gì, cô ta chỉ có thể ruột bảo đảm với mẹ mình là về sau sẽ không làm chuyện như vậy nữa.

Tâm trạng của Trương Lị Lị trong khoảng thời gian này không vui vẻ là mấy, trong lòng cô ta oán hận Hà Lượng, cũng hận luôn cả Tô Hiểu Mạn, ngày hôm qua vừa nghe nói nhà họ Tạ chia nhà ra ở riêng sẽ rất ầm ĩ, hôm nay không làm chuyện gì hết mà cố ý chạy đến nhà họ Tạ xem náo nhiệt.

Cô ta muốn đến xem hai vợ chồng Lão ngũ nhà họ Tạ và Tô Hiểu Mạn bị người nhà họ Tạ đuổi ra khỏi cửa như thế nào.

Trương Lị Lị âm thầm trào phúng, cô ta biết tính cách của Tôn Mai như thế nào, cái người này chính là vắt cổ chày ra nước, thiên vị bất công đến nỗi muốn mù mắt luôn rồi, nếu nhà họ Tạ chia nhà, hoàn toàn có thể đoán trước được việc hai vợ chồng nhà Lão Ngũ họ Tạ sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.

Tôn Mai nhất định không có khả năng chia nhiều đồ vật cho hai vợ chồng Lão Ngũ nhà họ Tạ, sau này Tô Hiểu Mạn chắc chắn sẽ rất thảm hại.

Không biết chừng ở ngày chia nhà hôm nay, còn có thể nhìn thấy được cảnh chiến đấu giữa mẹ chồng nàng dâu ấy chứ.

Bởi vì muốn xem trò hay nên sáng sớm hôm nay Trương Lị Lị đã đến đây rồi, lại còn cố tình ra vẻ không quan tâm mà đi vòng quanh gần nhà họ Tạ, chờ đến sau khi cán bộ và những người già có uy tín trong thôn đến, cô ta mới ra vẻ ân cần lên tiếng chào hỏi, những người này vừa nhìn thấy Trương Lị Lị, lại không tươi cười nhẹ nhàng trả lời như ngày trước, mà là ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cô ta một cái.

Phản ứng của bọn họ khiến Trương Lị Lị cảm thấy cực kỳ không thoải mái, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của cô ta ngày hôm nay.

Nhà họ Tạ bắt đầu chia nhà rồi.

Quả nhiên, Tôn Mai đã cất giấu không ít tiền, thậm chí bà ta còn không nghĩ đến chuyện chia cho Lão Ngũ nhà họ Tạ dù chỉ là một chút, anh cả Tạ lại là một người tốt, còn muốn giúp Lão Ngũ chiếm được một chút tài sản.

500 đồng tiền, đúng là muốn lột mất một tầng da của Tôn Mai.

Người ngoài đều nghĩ thầm anh cả Tạ quá ngây thơ rồi, anh ta không tưởng tượng được mẹ anh ta là bà mẹ chồng xấu xa thiên vị đến mức nào.

“Tôn Mai không thích Thằng năm nhà họ Tạ, người trong thôn không ai không biết? cho dù bây giờ đã trở nên đẹp trai như vậy, cũng chưa từng thấy bà ta đối xử tốt với thằng năm lần nào”.

“Cũng rất kỳ lạ, đều là một mẹ sinh ra, cho dù không thể đối xử công bằng trong mọi chuyện nhưng cũng không thể bất công đến như vậy chứ.”

“Trước kia không phải đã từng nghe qua một câu, hoàng đế thích con cả, dân thường thích con út, bà già Tôn Mai kia cũng thật kỳ quái, thân làm mẹ ruột mà con cả không thích, con út lại càng ghét hơn”.

“Rất giống với việc Lão Ngũ không phải con đẻ của bà ta.”

“So với mẹ kế còn ác hơn!!”

Trương Lị Lị nghe mọi người xung quanh xì xầm bàn tán, ánh mắt vẫn còn mang theo ba phần vui vẻ, thầm nghĩ Lão Ngũ nhà họ Tạ còn không phải chính là mẹ kế nuôi sao, không phải mẹ kế nuôi thì làm sao lại cưới Tô Hiểu Mạn cho anh.

Về sau Tôn Mai nổi lên tranh chấp với hai vợ chồng Lão Ngũ nhà họ Tạ, tuy rằng có người nói Tôn Mai quá đáng, nhưng cũng có người nói cho dù thế nào thì Tôn Mai cũng là người lớn, trẻ con thì phải biết tôn trọng người lớn, đây là truyền thống từ xưa đến nay rồi.

Chẳng lẽ lại còn không phải sao, cho dù Tôn Mai có như thế nào đi chăng nữa thì bà ta cũng là mẹ đẻ của Tạ Minh Đồ, hai người bọn họ còn có thể lật trời được sao?

“Động cả tay chân rồi sao?”

“Thằng năm nhà họ Tạ đánh thằng hai, ôi mẹ ơi, đây vẫn còn là thằng năm tính cách mềm yếu đó sao?”

“Đánh nhau rồi đánh nhau rồi, Tôn Mai ở bên trong la lên gọi công an, tôi ở bên kia cũng nghe thấy.”

“Lần chia nhà của nhà họ Tạ này, đúng là như diễn kịch vậy, xem đến cuối cùng bọn họ sẽ làm thế nào.”

Ý cười trong mắt Trương Lị Lị càng sâu, nhưng mà không chờ cho Trương Lị Lị hoàn toàn phát ra tiếng cười, bên trong lại đã xảy ra một chuyện kinh thiên động địa.

Tạ Minh Đồ là đứa con bị tráo đổi!!

Tôn Mai trộm đổi con nhà người ta!! khi Tạ Minh Đồ còn nhỏ bà ta cũng đã muốn bóp chết đứa nhỏ này!!!

…… Con trai ruột của Tôn Mai, thế mà lại là Khương Yến Đường!!!

“Không có khả năng, nhất định là do Tô Hiểu Mạn nói dối!!” Cái gì mà giấy xét nghiệm ADN, nhất định là giả, cho dù có là sự thật đi nữa, cũng chỉ có thể chứng minh Tạ Minh Đồ không phải là con trai nhà họ Tạ thôi, nhưng mà liên lụy đến trên người Khương Yến Đường, chuyện này đúng là thật vớ vẩn!

Đôi mắt Trương Lị Lị trừng lớn: “Tôi thấy các người đều ngu hết rồi, lại có thể tin vào chuyện này.”

Làm người trọng sinh trở về, Trương Lị Lị hoàn toàn không tin vào chuyện này, đời trước Khương Yến Đường là thanh niên trí thức xuống nông thôn, bị Tô Hiểu Mạn dây dưa, cho đến khi trở lại trong thành thì anh ta vẫn là con trai nhà họ Khương, căn bản là không có chuyện gì liên quan đến Tạ Minh Đồ cả.

Nếu không phải đời này, Tô Hiểu Mạn bị cô ta dùng kế mà phá bỏ âm mưu, bị bắt gả cho Tạ Minh Đồ thì Trương Lị Lị căn bản là không nhớ nổi trong thôn có một người vô hình tên là Tạ Minh Đồ.

Bây giờ lại nói anh mới là con trai ruột nhà họ Khương sao? Đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ.

Nhất định là Tô Hiểu Mạn điên rồi, đúng vậy, là do Tô Hiểu Mạn điên rồi, cô ta một lòng muốn gả vào nhà giàu có, muốn gả vào một nhà giống như gia đình của Khương Yến Đường vậy, bây giờ cô ta bất đắc dĩ mới phải gả cho Tạ Minh Đồ, nhất định là cô ta quá mức điên khùng rồi nên mới dứt khoát nói rằng Tạ Minh Đồ mới là con trai ruột của nhà họ Khương.

Ai sẽ tin cô ta chứ?

“Tại sao lại không tin?”

“Hiện giờ cẩn thận nghĩ lại, vẻ ngoài của Khương Yến Đường quá giống với anh hai Tạ nha.”

“Đúng vậy, đúng là rất giống, nhưng mà lúc trước chưa bao giờ nghĩ đến hai người đó lại liên quan đến nhau, Tạ lão nhị nhìn liền không thế nào chính đạo.”

“Khuôn mặt Khương Yến Đường không phải đều rất giống khuôn mặt của mấy anh em nhà họ Tạ sao.”

“Nhiều năm như vậy, tại sao chúng ta lại không nghĩ đến chuyện thằng năm nhà họ Tạ lại không phải con trai ruột của nhà họ Tạ nhỉ”.

“Dáng vẻ trước kia của anh ta như vậy thì ai có thể tưởng tượng được dáng vẻ bây giờ của anh ta chứ?”
Bình Luận (0)
Comment