Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 247

Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm, mẹ đừng có gạt con, trước không nói cái khác, chính là trước kia nhìn thấy Đường Kiến Cường cũng không có ăn như vậy.

Đúng là một cái dạ dày đại vương.

Hiện tại anh trai của anh tới, được rồi, hai người này đều có cái dạ dày đại vương, ăn siêu cấp nhiều.

Cô đi lấy thêm đồ ăn, hai anh em này ở bên nhau ăn bí đỏ nướng, Khương nhị ca ở bộ đội ăn bí đỏ nấu tới phát ngán, thứ không muốn thấy nhất ở bên ngoài chính là bí đỏ, nhìn thấy Tạ Minh Đồ ăn từng miếng từng miếng thơm thơm giòn giòn nên anh cũng ăn cùng nhau luôn.

Vì thế hai anh em bọn họ cùng nhau bí đỏ ăn nướng.

Đừng nói, vỏ giòn giòn, ăn còn khá ngon, người em dâu này của anh ta đúng là có sáng tạo, nhà bếp trong quân doanh mà có thể nấu bí đỏ ăn ngon như vậy thì tốt quá.

“Mạn Mạn nấu đồ ăn rất ngon.” Hiện tại mỗi ngày Tạ Minh Đồ đều ăn đồ ăn do Tô Hiểu Mạn làm khiến anh hạnh phúc đến mức nổi bong bóng hồng, đây là những ngày tháng mà trước kia tới mơ anh cũng không dám mơ.

Nếu anh có thể lập tức tới hai mươi tuổi, lập tức đi lấy giấy chứng nhận với Mạn Mạn thì càng tốt.

Tạ Minh Đồ cũng rất thống khổ phát hiện, bởi vì Mạn Mạn nấu ăn quá ngon, chính anh cũng bắt đầu ăn càng ngày càng nhiều…… Trước kia ở nhà là không có nhiều phần cho anh lắm, hơn nữa cũng không thể ăn, anh cũng chỉ ăn lung tung một chút, đói bụng lại lên trên núi tìm đồ ăn, bởi vì tay nghề chính mình không ổn, Tạ Minh Đồ vẫn luôn ăn không tính là nhiều.

Trước khi quen biết Mạn Mạn, anh vẫn luôn cảm thấy ăn cơm chính là chuyện lấp đầy bụng mà thôi, nhưng là hiện tại…… càng ngày anh càng cảm thấy ăn cơm là một loại hưởng thụ đặc biệt.

Nhịn không được muốn ăn càng ngày càng nhiều.

“Thằng nhóc em cũng có phúc khí lắm đấy.” Trong giọng nói của Khương Lôi Ngạn không khỏi lộ ra vài phần hâm mộ, đứa em trai này của anh ta thật ra rất lợi hại, tuổi còn nhỏ mà đã tìm cho chính mình một người vợ xinh đẹp như vậy, lớn lên đẹp, nấu ăn lại ngon nữa.

Tạ Minh Đồ rất là tán đồng, cảm thấy người anh trai này rốt cuộc nói được vài câu tương đối dễ nghe.

Tô Hiểu Mạn lại đi xào thêm hai món đồ ăn cho họ, miễn cưỡng mới kết thúc một bữa cơm trưa, sau khi ăn cơm trưa xong thì nghỉ ngơi, Khương Lôi Ngạn nói rằng sau đó bọn họ cùng về nhà họ Khương một chuyến, “Để cha mẹ gặp em.”

“Sáng nay cha anh còn gọi điện cho anh, trong điện thoại dặn dò nói nhất định phải mang em trở về, cũng đi gặp ông bà nội nữa.”

Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ đồng ý rồi.

Có lẽ Khương Yến Đường cũng sẽ đi theo về nhà họ Khương, nhưng mà hai người cũng chưa hỏi, Tô Hiểu Mạn cảm thấy là vô luận thế nào, Tạ Minh Đồ cũng nên trở về gặp cha mẹ ruột của chính mình một lần, còn có anh trai chị gái và ông bà nội của anh nữa.

Sau khi ăn uống no đủ, Khương Lôi Ngạn thả lỏng người, tuy rằng cả người vẫn là đau nhức, thân thể lại hơi mỏi mệt buồn ngủ, anh là kiểu người ở nơi nào cũng có thể ngủ được, không làm ra vẻ như vậy, cũng không ngại tạm chấp nhận ngủ ở trên mặt đất một buổi trưa.

Trong lúc mơ hồ hình như anh có nhìn qua trong phòng một vòng, ánh mắt không nhịn được dừng lại ở trên máy may, đương nhiên, thứ hấp dẫn sự chú ý của anh ta cũng không phải máy may, mà là một quyển sách để trên máy may.

Trong nhà của hai đứa học sinh tiểu học này hình như còn có vài quyển sách.

Lòng hiếu kỳ của Khương Lôi Ngạn trỗi dậy, muốn biết ngày thường em dâu và em trai đọc loại sách gì, vì thế liền đi qua, cầm lấy quyển sách trên bàn kia.

Khiến người cảm thấy ngoài ý muốn chính là quyển sách này thế mà lại là một quyển sách bản nguyên tác tiếng Anh, anh ta tùy ý mở ra, bên trong chính là một đống chữ rậm rạp khiến anh ta cảm thấy đau đầu, trình độ tiếng Anh của anh ta không tính là kém, cũng thuộc về loại không có trở ngại về giao tiếp, chẳng qua nhìn những câu bên trong vẫn cứ phải cẩn thận phân biệt, mới có thể thong thả hiểu được ý tứ của người viết.

Hai đứa em dâu và em trai này của anh ta, như thế nào sẽ đọc loại sách này ở nhà?

Trong lòng Khương Lôi Ngạn tự hỏi: Bọn họ xem hiểu sao?

Vì thế anh ta vô cùng thẳng thắn mà trực tiếp mở miệng hỏi: “Hai đứa có thể xem hiểu quyển sách này sao?”Tạ Minh Đồ đi qua, liếc mắt một cái, cau mày hỏi ngược lại: “Anh xem không hiểu à?”

Trong lòng Khương Lôi Ngạn nói thầm: Đúng là xem không hiểu lắm.

Nhưng trình độ tiếng Anh của anh ta cũng ít nhất tốt hơn nhiều so với hai đứa học sinh tiểu học.

“Chẳng lẽ hai đứa xem hiểu?” Khương Lôi Ngạn nghĩ thầm bọn họ hẳn là không học qua đi.

“Xem hiểu chứ.” Tô Hiểu Mạn trực tiếp cầm lấy sách, nói thẳng một câu tiếng Anh rất lưu loát.

Khương Lôi Ngạn khiếp sợ đến mức cằm đều sắp rơi xuống đất, hiện tại tình huống trong các trường học anh ta cũng biết đến, công việc của những trường học chính quy không đặt trọng tâm vào việc dạy học, cho dù là học sinh trung học hiện tại thì trình độ ngoại ngữ cũng cực kì kém.

Nhưng là…… Khương Lôi Ngạn lại liếc mắt nhìn sang phía Tạ Minh Đồ, Tạ Minh Đồ gật đầu, tùy tiện nói hai câu, “Chúng em đang giúp một thầy giáo già phiên dịch bản thảo ở nhà ông ấy.”

Tô Hiểu Mạn tiếp lời nói: “Ông ấy là một thầy giáo ở trường đại học Nam Giang, hiện tại làm công tác phiên dịch.”

Khương Lôi Ngạn càng ngày càng cảm thấy hai người này nói quá lên.

Hai người có trình độ văn hóa tiểu học, nói với anh ta rằng bọn họ đang giúp một vị thầy giáo già phiên dịch bản thảo, này không phải nói dối sao?

Một người chính thức học xong trường quân đội như anh ta còn chưa có loại năng lực này.

“Thứ đơn giản như vậy thì chỉ cần học mấy ngày liền biết.” Tô Hiểu Mạn tự sa ngã mà nói, dứt khoát thể hiện một phen trước mặt Khương Lôi Ngạn, làm bộ chính mình là thiên tài học ngoại ngữ.

Trên thực tế thiên tài chân chính là Tạ Minh Đồ, mà cô cùng làm thì là thiên tài giả, toàn ăn vạ kinh nghiệm đời trước mà thôi.

“Khẩu ngữ là chúng em học từ thầy ấy, thầy giáo đó từng ra nước ngoài, phát âm rất đúng tiêu chuẩn.”

……

“Số sách này đều là chúng em mượn được, mua thì đương nhiên không có tiền mua, có thẻ mượn sách trong huyện cùng thành phố? Người thành phố các anh không đi mượn sách hay sao? Mấy loại sách hoá học vật lý đều là để Tạ Minh Đồ đọc đúng rồi, những đề mục này cũng là anh ấy viết…… những thứ đơn giản như vậy mà nói thì anh ấy không cần thầy dạy.”

“Em cũng là gả cho Minh Đồ rồi mới phát hiện anh ấy thật sự rất là lợi hại.”

Sau khi Khương Lôi Ngạn nghe xong thì đã bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Đơn giản?

…… Chẳng lẽ thật là do anh ta quá kém?

“Minh Đồ anh ấy xem một lần là có thể nhớ rõ hết.”

“Cũng chỉ mới vừa bắt đầu học mà thôi, trước kia ở nông thôn không có điều kiện tiếp xúc với mấy thứ kia, may mắn lại có một cơ hội ra ngoài học tập nên chúng em có lần đầu tiên đi vào thư viện thành phố, thấy được rất nhiều sách.”

“Trước kia Minh Đồ ở nhà họ Tạ, Tôn Mai không cho anh ấy đọc sách……”

Khương Lôi Ngạn có một trận hốt hoảng, nếu mà theo lời cô nói như vậy thì Tôn Mai này thật sự là quá đáng giận, đổi đi đứa em trai thông minh lại mạnh mẽ của anh ta, làm cho nhà họ Khương bọn họ nuôi con giúp bà ta.

Khương Lôi Ngạn nhìn Tạ Minh Đồ ở phía đối diện, nhất thời ngũ vị tạp trần, anh ta bắt đầu hối hận vì vừa rồi có phải đã xuống tay quá tàn nhẫn với em trai hay không.

Mười mấy năm nay, đứa em trai này đã bị người phụ nữ kia làm chậm trễ, mà mẹ ruột của anh lại coi mắt cá là trân châu, cẩn thận yêu thương nuôi hắn lớn lên, cho hắn hết thảy những thứ tốt nhất, mà đứa em trai thiên phú trác tuyệt của anh ta lại mới được đọc sách không bao lâu.

Quá đáng giận!

Khương Lôi Ngạn là người đàn ông có tâm huyết, hận không thể ngay lập tức đi bầm thây vạn đoạn người đàn bà tên Tôn Mai kia, hại em trai anh ta thành như vậy.

Khương Lôi Ngạn nắm chặt nắm tay, khớp xương kẽo kẹt rung động, anh ta ôm đứa em trai ruột trước mắt vào trong ngực, lan tràn ra vô hạn áy náy.

“Em trai, về sau trong nhà sẽ đối với em thật tốt.”

Tạ Minh Đồ ý đồ đẩy anh ta ra, nhưng mà Khương Lôi Ngạn lại ôm anh thật chặt, Tạ Minh Đồ không biện pháp, đành phải nhìn Tô Hiểu Mạn.

Tô Hiểu Mạn lại đứng ở bên cạnh, mỉm cười nhìn hai người bọn họ.

Cô cảm thấy Khương nhị ca nhưng thật ra là người tốt, chẳng sợ những người khác nhà họ Khương giống trong tiểu thuyết gốc, nhưng là có thể có người anh trai đối xử tốt với anh, cũng đã không tồi.

Vì thế cô đưa tay, cho anh một cái thủ thế thương mà không giúp gì được.

Hai anh em các người tiếp tục bồi dưỡng tình cảm anh em đi.

Cô đi làm giấc ngủ trưa trước.
Bình Luận (0)
Comment