Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 257

Tạ Minh Đồ trịnh trọng gật gật đầu.

Cũng không thể nói nhiều thêm mấy câu nữa, công việc của Tô nhị ca ở nhà máy rất bận rộn. Hai vợ chồng Tô Hiểu Mạn không quấy rầy anh nữa mà cùng đi tới ga tàu hỏa.

Tới ga tàu hỏa, trừ Khương nhị ca thì còn có một người khác, Khương Yến Đường.

Khương Yến Đường tự mình tới đây. Với cái tính xấu kia của Khương nhị ca thì không thể nào tới chỗ của thanh niên trí thức để khuyên anh được. Mà Khương Yến Đường cũng không biết là vì lý do gì, có lẽ là được Lâm Bạch Tuấn khuyên nhủ nên quyết định theo chân bọn họ cùng về nhà họ Khương luôn.

Khương Yến Đường cho rằng chính mình về nhà họ Khương là để chấm dứt hẳn, hơn nữa, anh cũng là vì trốn tránh nhà họ Tạ thôn Kiều Tâm. Kể cả có muốn xuống nông thôn làm thanh niên trí thức thì anh cũng không muốn ở lại thôn Kiều Tâm nữa mà muốn đổi một chỗ khác cách nhà họ Tạ càng xa càng tốt.

Tạ lão đầu và Tạ lão nhị vẫn còn đang dây dưa với anh, hy vọng anh có thể nghĩ cách đưa Tôn Mai ra ngoài.

Khương Yến Đường không thể nào đáp ứng yêu cầu như vậy được, thế nhưng……

“Bà ấy là mẹ ruột của con mà!”

“Nếu không phải bà ấy hy sinh đến thế thì con có thể trải qua cuộc sống giàu sang như vậy ư?”

“Bà ấy làm ra chuyện sai trái như vậy cũng là vì con!”

“Nếu con còn có chút lương tâm thì con nên giúp mẹ ruột của mình mới đúng! Con là miếng thịt rơi từ trên người bà ấy xuống, chẳng lẽ con có một người mẹ giàu sang rồi thì có thể quên đi mẹ ruột của mình hay sao?”

Khương Lôi Ngạn không nghĩ rằng vậy mà Khương Yến Đường lại chủ động tới đây. Anh thở dài nhẹ nhõm một hơi, vậy là chuyến đi này của anh xem như đã hoàn thành trọn vẹn mọi nhiệm vụ rồi, đón cả hai đứa em đưa về nhà họ Khương.

Thế nhưng không khí của đoàn người bọn họ lại chẳng ra gì, chẳng một ai thèm lên tiếng, cũng chẳng có đề tài gì có thể nói.

Quan hệ giữa Khương Yến Đường và Khương Lôi Ngạn chẳng sâu sắc bao nhiêu, chẳng có gì hay để nói cả, Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ thì càng không thể nào nói chuyện với Khương Yến Đường. Thực ra Khương Lôi Ngạn cũng muốn tâm sự nhiều hơn với hai vợ chồng Tạ Minh Đồ, thế nhưng vì e ngại bên cạnh có Khương Yến Đường nên anh cũng không thế nào mở miệng nói gì được.

Đoàn người này của bọn họ cứ thế duy trì một bầu không khí cổ quái như vậy tới nhà họ Khương.

Gia đình nhà họ Khương sống trong một toà nhà nhỏ hai tầng, là một ngôi nhà biệt lập, có sân, trồng hoa, còn có một bộ bàn ghế đá, bên cạnh có vài nhà lầu cũng không khác nhau về kiến trúc, cũng có sân, trong sân còn có ông lão đang khiêng cái cuốc dọn dẹp đất trồng rau.

“Con trai thứ hai nhà họ Khương đã trở lại.”

“Còn mang theo vài người.”

“Là Khương Yến Đường!”

“Cậu ta mang theo em trai ruột về sao? Người đàn ông cao cao gầy gầy kia hình như chưa thấy qua, cậu ấy lớn lên thật đẹp trai.”

“Giống mẹ, cậu ấy là con trai Tạ Nhã Tri. Đứa trẻ này lớn lên ở nông thôn nhưng rất đẹp trai, tôi nghe nói rằng cậu ấy đã kết hôn và có vợ ở nông thôn.”

“Là cô gái bên cạnh sao? Lớn lên thật xinh đẹp!”

Khương Lôi Ngạn đã nói trước với Khương Lập Dân là hôm nay bọn họ về đến nhà, lúc này trong nhà họ Khương có rất nhiều người, ngoài vợ chồng Khương Lập Dân, còn có bạn thân của Tạ Nhã Tri là Tần Hằng, cùng với những người khác đang xem náo nhiệt, chẳng hạn như là Uông Nhất Bình, cũng đang đứng ở đối diện sân nhà họ Khương nhìn xem.

Uông Nhất Bình nhìn chằm chằm người đàn ông cao cao gầy gầy, thực sự kinh ngạc: “Này, đứa con trai ruột này của Tạ Nhã Tri lớn lên thật đẹp.”

“Trước kia đều nói Khương Yến Đường lớn lên đẹp trai, bây giờ nhìn xem Khương Yến Đường đứng ở bên cạnh lão nhị cùng người mới tới, nơi nào cậu ta có thể so sánh được với hai người kia, vừa nhìn liền biết không phải người nhà họ Khương ——” đang nói tới đây, khuôn mặt của Uông Nhất Bình đột nhiên cứng đờ.

Sở dĩ hôm nay bà ta tới xem Khương gia bị chê cười, cho rằng đứa con trai ruột từ nông thôn trở về nhất định sẽ náo loạn chuyện gì đó, ai biết người khác còn chưa nói cái gì, chính bà ta lại tự mình mở miệng khen.

Uông Nhất Bình nghiến răng ghen tị trong lòng, tại sao Tạ Nhã Tri lại biết sinh như vậy, những đứa nhỏ này, từng đứa một càng trẻ càng đẹp trai.“Lớn lên cao ráo đẹp trai, vẫn là gia đình nhà họ Khương bọn họ sinh tốt, chẳng sợ sinh ở nông thôn, sống ở nông thôn, mọi người nhìn xem, khí chất như vậy cũng khác với người bình thường, cô vợ nhỏ ở nông thôn cũng vậy, nhìn cũng thật xinh đẹp”.

Lúc này, Uông Nhất Bình đứng lên và không có ý định tiếp tục xem, bà ta bị chọc giận đến mức sắp phát điên rồi.

Tạ Nhã Tri sinh ra đứa con trai đẹp như vậy! So với Khương Yến Đường còn đẹp hơn vài lần! Lớn lên còn rất cao!

Chỉ sợ lần sau gặp mặt, Tạ Nhã Tri nhất định sẽ chạy đến trước mặt bà khoe khoang vài lần.

Uông Nhất Bình sinh được hai đứa con trai, đứa lớn đứa nhỏ, nhưng hai đứa con này đều lớn lên giống ba bọn họ, khuôn mặt chữ điền, mày rậm mắt to, dáng vẻ ngay thẳng, dù cho ai nhìn thấy đều phải khen vài câu chính trực và kiên định.

Nhưng đáy lòng Uông Nhất Bình lại ghen tỵ với mấy đứa nhỏ mà Nhã Tri sinh, lão đại cùng lão nhị, sinh ra vừa cao lại đẹp, khuôn mặt xuất sắc, hiện tại đứa con trai út lại càng đẹp, các đường nét khuôn mặt cậu ta đẹp một cách lạ thường.

Uông Nhất Bình sắp nôn ra máu.

“Trong nhà còn có việc, mọi người tiếp tục xem.”

“Được rồi, chị Uông, chị về trước đi.”

Uông Nhất Bình đi trước với tâm sự nặng nề, hiện tại con trai cả và đứa thứ hai của nhà họ Khương chưa kết hôn, con út lại có vợ trước, không chừng Tạ Nhã Tri liền phải ôm cháu nội trước bà.

Nghĩ đến vừa rồi nhìn thấy bộ dạng Khương gia con út cùng với dung mạo cô vợ nông thôn của cậu ta, Uông Nhất Bình không thể chịu nổi nữa.

Hai vợ chồng dung mạo lớn lên xinh đẹp như vậy thì con cái tương lai còn xuất sắc như thế nào?

Con trai của bà cũng không thể bị bỏ lại, bà phải gấp rút tìm một cô con dâu tương lai xuất sắc, cũng không có hứng thú theo dõi náo nhiệt của nhà họ Khương.

Nghe nói Tạ Nhã Tri còn muốn nhận Khương Yến Đường làm con nuôi, về sau lại nhiều thêm một đứa con trai, sự tức giận làm ruột gan Uông Nhất Bình đau cồn cào.

Hai đứa con trai của bà không thể bị thua được, bà càng không thể chịu đựng Tạ Nhã Tri ở trước mặt âm dương quái khí mà khoe ra.

Tạ Nhã Tri hiểu rõ hôm nay có không ít người tới nhà họ Khương xem náo nhiệt, bà sáng sớm liền tung ra tin tức nói hai vợ chồng bọn họ về sau sẽ nhận Khương Yến Đường làm con nuôi, sẽ đối xử anh ta giống như con trai ruột của mình, đến lúc đó gia đình nhà họ Khương bọn họ sẽ có bốn đứa con.

Gia đình bọn họ có bốn đứa con, anh trai rất có triển vọng, ngay cả khi đứa con trai út từ nhỏ được nuôi dưỡng ở nông thôn không biết chữ thì anh chị cũng có thể chăm sóc tốt cho hắn, tìm cho hắn một công việc trong thành phố.

Tạ Nhã Tri xây bàn tính tốt đẹp như trong tưởng tượng, cho rằng đây là cách giải quyết thích hợp nhất, như vậy người khác cũng sẽ không chê cười nhà họ Khương, Khương Yến Đường trở thành con nuôi của Khương gia, về sau vẫn là con của nhà họ Khương.

Tất cả mọi người đều hạnh phúc.

Khuôn mặt bà luôn nở nụ cười, cùng chồng chờ đợi mấy đứa con trở về, “Yến Đường trở thành thanh niên trí thức mấy tháng cũng không biết ở nông thôn gầy nhiều không, có bị cháy nắng hay không?”

Khương Lập Dân ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bà và không trả lời.

Đối với việc vợ muốn nhận Khương Yến Đường làm con nuôi, Khương Lập Dân không muốn nhưng không lay chuyển được ý nghĩ của vợ.

“Bà chẳng lẽ không muốn nhìn thấy Minh Đồ sao?”

“Nó tới không phải tự nhiên sẽ gặp được sao.” Tươi cười trên mặt Tạ Nhã Tri đông cứng một chút, ở trong lòng bà cảm thấy may mắn vì Khương Yến Đường sẽ về cùng đứa con ruột ở nông thôn, con trai út Tạ Minh Đồ hiện tại đã là một người nhà quê, quê mùa chân đất, không có kiến thức văn hoá, ở trong mắt chị em của bà còn không biết sẽ tạo ra bao nhiêu chê cười đây.

Mọi người cũng sẽ chê cười bà có phải hay không kiếp trước làm bậy quá nhiều, nếu không thì tại sao lại trả thù trên người con trai bà.

Tạ Nhã Tri khó có thể tưởng tượng ở trong đầu ra bộ dáng hai vợ chồng Tạ Minh Đồ, là một đôi vợ chồng quê mùa, nếu như nhìn thấy bà và Khương Lập Dân thì nhất định sẽ ân cần mà quấn lên, lì lợm la liếm ăn vạ nhà bọn họ, muốn cha mẹ giúp bọn hắn tìm công việc, còn phải mua cho bọn họ các loại đồ ăn ngon trong thành, làm cho bọn họ hưởng thụ.
Bình Luận (0)
Comment