Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 265

Bà nội cầm chày cán bột đi ra: “Nếu mà mấy đứa dám đánh nhau, ba người cút đi luôn cho bà, hôm nay chỉ có tôi với Hiểu Mạn ăn cơm với nhau mà thôi.”

Ông nội Khương không lay chuyển được bà nội, đàn phải từ bỏ hy vọng muốn nhìn thấy hai đứa cháu trai đánh nhau, ba người chụm lại chơi cờ tướng với nhau.

Tô Hiểu Mạn cùng với bà nội Khương bận việc ở trong phòng bếp, nấu một bàn đồ ăn, phần lớn là nấu món ăn Hồ Nam, ông bà nội Khương cái gì cũng có ít nhưng chỉ có ớt là nhiều, bà nội nói: “Ông nội của con thích ăn cay lắm, không nấu cay thì sẽ không ăn, Tiểu Đồ nó có ăn cay được không?”

“Dạ được ạ.”

“Bà nội, làm canh cá hầm cải chua đi.”

“Được đó, lại làm thêm nồi thịt kho tàu, ông nội con thích ăn béo ngậy, Tiểu Đồ nó thích ăn gì thế?”

Tô Hiểu Mạn cúi đầu suy nghĩ một chút: “Cái gì anh ấy cũng thích ăn cả.”

Nghe được những câu mà bà nội gọi anh lúc ban ngày, Tiểu Đồ Tiểu Đồ, mỗi lần bà nội Khương nói một câu Tiểu Đồ, Tô Hiểu Mạn sẽ bổ xung ở trong lòng thêm một câu: Thỏ con.

Thỏ con thích ăn mọi thứ.

“Tiểu Ngạn cũng thích ăn hết, mấy đứa trẻ này đúng là dễ nuôi thật.” Bà nội Khương cười tới mức chỉ thấy răng không thấy mắt.

Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm, cô thấy được rồi.

“Bà nội, chúng ta làm nhiều một chút nhé.”

Bà nội Khương gật gật đầu: “Đương nhiên là phải làm nhiều một chút, ông nội mấy đứa ăn nhiều lắm đó.”

Tô Hiểu Mạn cũng gật đầu, Tạ Minh Đồ và Khương nhị ca cũng ăn không ít, năm người ăn cơm mà cứ như thể cả một đám người ăn cơm vậy.

Tô Hiểu Mạn và bà nấu một bàn đồ ăn rất lớn, khi bưng mâm và chén đũa ra bên ngoài, ba ông cháu vẫn chơi cờ tướng ở bên kia, Khương nhị ca vò đầu bứt tai, một bụng toàn bực bội.

Bởi vì bà nội Khương không cho bọn họ đánh nhau, ông nội Khương liền bảo muốn xem hai anh em bọn họ chơi cờ tướng.

Tạ Minh Đồ nói rằng bản thân không biết cách chơi cờ tướng rõ lắm, dù sao thì anh cũng chưa được chơi mấy lần, Khương Lôi Ngạn vừa nghe anh nói như vậy, nhất thời cực kì vui mừng, ở trong nhà họ Khương thì lão nhị chính là vương tử của môn cờ tướng này, không ai có thể đánh lại anh ta cả.

Ông nội Khương nói rằng không có việc gì Tiểu Đồ cháu cứ đánh đi, ông nội ở bên cạnh xem cháu đánh, ý tứ là muốn giúp đỡ anh.

Vì thế Tạ Minh Đồ và Khương nhị ca đánh ba ván, ván nào Tạ Minh Đồ cũng thắng, ông nội Khương ở bên cạnh vào vai cây gậy chọc cứt, ra chủ ý cho Tạ Minh Đồ.

Sau khi Khương nhị ca thua ba ván, dơ hai tay tạo thành chữ x trước mặt ông nội Khương, lần này rất muốn phong sát cây gậy chọc cứt kia: “Ông nội, ông đừng quấy nhiễu ở bên cạnh, để con với em trai chơi thêm ván nữa đi.”

Ông nội Khương vẫy tay: “Được được được, ông nội không nói lời nào nữa, thằng bé Tiểu Ngạn cháu là không chịu thua được, không có chút độ lượng nào cả.”

“Cháu xem đi, khẳng định lần này Tiểu Đồ lại thắng nữa.”

Quả nhiên, Tạ Minh Đồ lại thắng.

“Em trai, em không thể nhường ông anh già này thắng một lần hay sao? Chẳng phải em nói là em không biết chơi cờ tướng à, đúng là thằng nhóc lừa đảo!” Khương Lôi Ngạn cảm thấy đứa em trai trước mắt này thật sự làm tổn thương tới trái tim anh.

Tạ Minh Đồ vô cùng khiêm tốn: “... Là do ông nội dạy tốt.”

Ông nội Khương ở bên cạnh cười vô cùng vui vẻ: “Đúng vậy đúng vậy, cháu út của ông đúng là thật hiếu học.”

“Chó má, anh mày chơi cờ với ông nhiều năm như thế rồi, người chơi cờ dở như ông mà cũng có thể dạy người khác?!” Thua liên tục năm trận khiến Khương Lôi Ngạn tức giận đến nỗi hai tay chống nạnh.

Trước không nói tới phản ứng của Tạ Minh Đồ, ông nội Khương vừa nghe lời này thì nhất thời nổi giận: “Cháu mới là người chơi dở, thua là bắt đầu chơi xấu, Tiểu Đồ, mau đi đánh nhau với nó một trận!”

Bà nội Khương chộp ba người bọn họ tới làm tay sai: “Đánh cái gì mà đánh, ăn cơm, đi lấy chén đũa đi, tôi và Hiểu Mạn còn phải gói một nồi sủi cảo to nữa.”

Mấy người ngồi quây quần bên nhau ăn cơm, ông bà nội Khương đều thích bầu không khí đông vui như thế này, nên hôm nay vô cùng vui vẻ, bà nội Khương nói: “Mọi năm chỉ có thời điểm ăn tết mới có cái bầu không khí này.”

“Bọn nhỏ đều lớn cả rồi, muốn gặp mặt một lần cũng khó.”Tạ Minh Đồ cười múc cho mỗi người một chén sủi cảo, Khương Lôi Ngạn đi rót dấm chua, cố ý cho vào chén nước chấm của ông nội Khương một ít rau thơm để trả thù, bị ông nội Khương hung hăng đánh một cái vào tay.

Ông nội Khương phê bình nói: “Cháu đúng là đồ tồi!”

Ông đem rau thơm cho bà nội Khương.

Ông nội Khương ghét ăn rau thơm nhất, nhưng mà bà nội Khương lại thích ăn rau thơm, cho nên trong vườn cũng có rau thơm, nhà tự trồng.

Nói xong ông nội Khương bắt đầu đổ rất nhiều đậu đen vào trong chén Khương Lôi Ngạn, đây cũng là thứ mà Khương Lôi Ngạn ghét ăn nhất, dùng bột đậu đen xào lẫn rau anh ta có thể tạm chấp nhận được, nhưng nếu bắt anh ta ăn trực tiếp, thì một hạt anh ta cũng không ăn nổi.

“Ông nội, ông quá xấu xa!” Khương Lôi Ngạn hét lên rồi gắp từng viên đậu trong chén ra, còn cáo trạng với bà nội Khương: “Bà nội bà xem ông cháu kìa, ông nội đang lãng phí lương thực.”

Bà nội Khương cau mày chậc chậc hai tiếng ghét bỏ: “Tôi không muốn ngồi cạnh hai người nữa, vẫn là Tiểu Đồ ngoan nhất, không kén chọn thứ gì cả.”

Trong chén dấm chua của Tạ Minh Đồ còn bỏ thêm chút gừng băm, ông nội Khương nói là làm đàn ông nhà họ Khương thì phải ăn cay được, cho nên còn cho chút gạo kê cay vào.

Tô Hiểu Mạn bị món gạo kê siêu cay này làm cho sặc chảy cả nước mắt.

“Mạn Mạn…” Tạ Minh Đồ vô cùng quan tâm mà nhìn cô, có ý định lau nước mắt cho cô.

Tô Hiểu Mạn cũng dứt khoát lau cho anh, thế là xong, Tạ Minh Đồ và cô cùng nhau rớt nước mắt bởi vì vừa rồi cô có băm ớt chỉ thiên.

Tạ Minh Đồ chớp chớp mắt: “Mạn Mạn, tay em…”

Tô Hiểu Mạn cười ha ha: “Mới băm ớt xong, ai bảo anh chạy tới làm gì! Đã là đàn ông thì không sợ bị cay!”

Ông nội Khương ở bên cạnh xen mồm vào: “Đúng vậy, cháu nói rất chính xác!”

Ai biết được ngay giây sau đó, Tô Hiểu Mạn cảm thấy ngứa mắt, thuận tay lau khóe mắt của chính mình, kết quả là bản thân cũng bị dính cay.

Tự làm bậy không thể sống.

Vội vã đứng lên chạy đi rửa tay, Tạ Minh Đồ đi rửa tay cùng với cô.

Khi quay lại mắt của hai người đều hồng hồng, nhìn như thể là con thỏ vậy, bà nội Khương cười cười gắp cho mỗi người bọn họ một cái sủi cảo to.

Hai cái sủi cảm to kia đều là do ông nội Khương gói, gói cực xấu, nhìn trông như thể hai cái bánh bao lớn vậy.

“Tới đây, ăn chút tâm ý của ông nội mấy đứa.”

Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ đành phải cúi đầu ăn tâm ý của ông nội, một cái bằng ba cái, nhân sủi cảo còn có cả gạo kê cay, đây đúng thật là phong cách của ông nội Khương.

“Đồ ăn hôm nay ngon hơn nhiều so với trước kia, là tay nghề của Hiểu Mạn đúng không.” Ăn một lát, ông nội Khương khen nói.

Ông ăn những món ăn bà nội Khương nấu nhiều năm như thế, ăn tới ngán rồi.

“Bà nhìn mà xem, bạn già à, bà nên đi theo người trẻ tuổi mà học tập.”

Bà nội Khương đá ông ở dưới gầm bàn một cái, tên hỗn đản này! “Về sau ông tự đi mà nấu, đừng ăn đồ tôi nấu nữa.”

“Bà nhìn bà mà xem, mới nói có vài câu đã quẳng gánh giữa đường, tôi cũng muốn tự nấu lắm chứ, nhưng mà mỗi lần tôi nấu cơm thì bà đều tới nhà ông Chu để ăn cơm.”

“Một mình tôi ăn thì có ý nghĩa gì?”

Bà nội Khương: “Đồ ăn mà ông nấu tới heo còn chẳng ăn nổi.”

Ông nội Khương: “Bà nói lời này làm tổn thương lòng tôi, rõ ràng ông già Chu Tiểu Trương kia còn bảo tôi tới trường học để nấu cơm.”

Đầu bà nội Khương đầy hắc tuyến: “Là để ông đi nấu cho biết khổ nhớ cơm ngọt.”

“Ông thì nấu ngon quá rồi, người ta ăn cũng không ăn nổi.”

“Tôi thấy ông vẫn không nên đi, con cái nhà người ta đang yên đang lành bị ông hại.”

a

Nghe ông bà nội đấu võ mồm, mấy người Tô Hiểu Mạn bên cạnh đều cười, Khương nhị ca ăn miếng sủi cảo, nói với em trai và em dâu: “Hai đứa nhất định phải thử cơm ông nội nấu, ăn xong cơm ông nấu xong ăn những món khác sẽ cảm thấy đó toàn là sơn hào hải vị.”

Lúc này Tô Hiểu Mạn đột nhiên thấy trong lòng đau sót, cô nghĩ tới từ nhỏ đến lớn Tạ Minh Đồ chưa được ăn thứ gì ngon lành cả.
Bình Luận (0)
Comment