Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 299

Tô Hiểu Mạn tắm rửa đi ngủ, lúc nằm bên cạnh Tạ Minh Đồ, cô vỗ nhẹ trên má của anh, hôn hôn bờ môi của anh sau đó lại nói một câu sinh nhật vui vẻ.

Vốn dĩ cô muốn ở trong ngày sinh nhật hôm nay mà làm anh, nhưng ai biết được tên này say rượu vào thì ngủ say như lợn chết, cô còn có biện pháp nào khác?

Không được!

Trong bóng đêm Tô Hiểu Mạn mở to đôi mắt, cô nhìn chăm chú người đàn ông nằm bên cạnh, nghĩ thầm nhất định phải làm anh ấy trong năm nay.

Ngày hôm sau, Tạ Minh Đồ say rượu đã tỉnh, cả người mang áo khoác quân đội ngồi ở cửa nhà không nói một lời, giống như là bị sét đánh, mái hiên treo bảy tám tảng băng và bên ngoài sớm được bao phủ bởi màu trắng xoá.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tạ Cẩu Tử trong đầu chỉ nghĩ tới một câu:

—— Ông nội hại cháu.

Sinh nhật mười chín tuổi anh cứ ngủ quên trong cái chớp mắt…… Anh thật sự là cứ vậy ngủ?!! Không có ký ức về bất cứ điều gì, anh đã ngủ quên?!

Mạn Mạn của anh đâu? Mạn Mạn đã đồng ý muốn giúp anh? Anh cho rằng đó sẽ là một đêm tuổi mười chín khó quên, nhưng ai lại biết anh ngủ quên như thế này.

Nếu có thuốc hối hận trước mặt, anh khẳng định muốn ăn cả cái sọt, ngày hôm qua không nên uống cùng ông nội vài chén rượu kia.

“Tiểu Đồ, cháu làm sao vậy?” Bà nội Khương quan tâm hỏi, cháu trai nhỏ của bà sáng nay ngồi ở cửa tự suy nghĩ chuyện đời, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Không có gì ạ.” Tạ Minh Đồ quấn chặt áo khoác quân đội trên người.

Chờ đến khi Tô Hiểu Mạn tỉnh, Tạ Minh Đồ lập tức chạy đến bên người cô, Tô Hiểu Mạn dụi nhẹ đôi mắt, tối hôm qua cô bận việc kiệt sức, mệt muốn chết rồi. Trời lạnh như thế này thích hợp chui trong ổ chăn, ngủ nướng không muốn tỉnh dậy.

“Mạn Mạn, Mạn Mạn, …”

Cô vừa mở mắt ra liền nghe thấy được tiếng kêu quen thuộc Mạn Mạn Mạn Mạn.

Tạ Cẩu Tử có lỗ tai quá linh, chẳng sợ là anh ngồi ở cửa, chỉ cần vừa nghe thấy động tĩnh trong phòng Tô Hiểu Mạn, cả người liền chạy như bay tới bên cạnh cô.

Tạ Minh Đồ cởi áo khoác, trên tay cầm lược, vô cùng dịu dàng mà hầu hạ Mạn Mạn chải đầu, Tô Hiểu Mạn vui vẻ làm lão Phật gia, tùy ý để anh ấy nhẹ nhàng chải đầu.

“Mạn Mạn, em đã đáp ứng……” giọng nói tủi thân của Tạ Minh Đồ phát ra trên đỉnh đầu cô.

Tô Hiểu Mạn dừng lại động tác lấy kem dưỡng da tay, sau đó chống cằm lười biếng nghiêng đầu nhìn Tạ Minh Đồ, “Cái gì?”

“Em đã đồng ý muốn giúp anh……” Lúc này giọng nói không chỉ có yếu ớt mà ngay cả ánh mắt đều trở nên trong xanh.

Tô Hiểu Mạn nói năng có khí phách nói: “Em đã giúp anh rồi!”

Tạ Minh Đồ: “!!!!”

“Em đều mệt chết rồi, mệt đến hiện tại em mới tỉnh, anh chẳng lẽ đã quên sao?”

Tạ Minh Đồ lúng túng, vẻ mặt anh giống như bị sét đánh, giúp? Chẳng lẽ đêm qua thật sự đã xảy ra chuyện gì? Anh đã quên tất cả?

—— Ông nội hại cháu!

Tô Hiểu Mạn cười ôm mặt anh hôn một cái, “Chờ lần sau đi.”

Tạ Minh Đồ mất hồn, một lần nữa mặc vào áo khoác quân đội của ông nội, cảm nhận được sự ấm áp cùng quan tâm từ ông.

*

Sinh nhật Tạ Minh Đồ là ngày mười bảy tháng mười hai âm lịch, chờ thêm vài ngày nữa là đến ngày ăn tết, Tô Hiểu Mạn cùng Tạ Minh Đồ không định ăn tết ở tại nhà ông nội Khương, mà là chuẩn bị trở lại thôn Kiều Tâm.

Ở bên ngoài đã một đoạn thời gian cũng là nên trở về một chuyến, sợ Liễu Thục Phượng lo lắng nên quay về để bà yên tâm.

Hai bọn họ đã nói với ông bà nội, bọn họ mồng ba sẽ tới đây, ở với ông bà nội vài ngày. Đến ngày mồng tám, Tạ Minh Đồ đi bộ đội đưa tin tham gia đặc huấn.

Tô Hiểu Mạn cùng Tạ Minh Đồ dẫn theo đồ vật trở về, dưới sự chăm sóc của bà nội Khương, hai người bọn họ đều ăn mặc cực kỳ dày, chẳng sợ Tạ Minh Đồ nói không cần, bà nội Khương vẫn là cho anh ấy mang một chiếc áo bông dày thật dày.

Ông nội Khương cùng bà nội Khương trên người mặc áo lông Tô Hiểu Mạn dệt, hai chiếc áo màu xám lông, Tô Hiểu Mạn dệt hoa văn xinh đẹp cho hai vị lão nhân đáng yêu mặc, cô dệt cho Tạ Minh Đồ một chiếc áo choàng, còn có một cái khăn quàng cổ cùng mũ.

Khi bị bắt mặc vào áo bông dày, Tạ Minh Đồ lại bị ông nội mang thêm vào một chiếc mũ.Ông bà nội đưa bọn họ lên xe lửa, vừa vào chỗ ngồi, Tạ Minh Đồ nhanh chóng đem khăn quàng cùng mũ đều gỡ xuống, bọc lại trên người Tô Hiểu Mạn ở bên cạnh, làm nguyên bản Tô Hiểu Mạn đã mập mạp càng trở nên thảm không nỡ nhìn.

Tô Hiểu Mạn dùng bàn tay lạnh băng đụng vào Tạ Minh Đồ, lại phát hiện trong lòng bàn tay anh ấy thấm ra mồ hôi. Tạ Cẩu Tử thân thể thật sự nóng khiến cô rất hâm mộ ghen ghét.

Cô mang nhiều như thế nào cũng không cảm thấy ấm áp, vừa lên xe lửa lại gió thổi lạnh, cái mũi cùng gương mặt của cô đều bị đông lạnh thành màu đỏ, trong gió mang theo hơi nước, lạnh băng đến tận xương.

Tô Hiểu Mạn thở ra khói, đem cửa sổ trên xe lửa đóng lại, quay đầu ôm lấy khuỷu tay người đàn ông bên cạnh, đôi tay tự nhiên mà sờ soạng túi áo của anh mượn sưởi ấm.

Tạ Minh Đồ ôm lấy đôi vai cô, anh có thể thực nhẹ nhàng mà đem Mạn Mạn ở bên cạnh ôm vào trong ngực, anh cảm thấy rất kiêu ngạo.

Khuỷu tay của anh ngày càng rắn chắc bảo vệ người trong lòng ngực.

Hai người đi thị trấn Nam Giang trước để thăm Vương Hoài Tiên, không nghĩ tới Vương Hoài Tiên cùng ông nội Khương lại là người quen cũ, Vương Hoài Tiên cũng không nghĩ tới Tạ Minh Đồ sẽ là cháu trai ruột của ông nội Khương.

“Thật là trùng hợp, tôi đã nhiều năm không gặp lão già kia rồi, hiện tại lại nhìn thấy cháu trai của hắn.”

“Tôi muốn viết một bức thư gửi qua đó.”

Sau khi tạm biệt Vương Hoài Tiên, Tô Hiểu Mạn cùng Tạ Minh Đồ trở về thôn Kiều Tâm.

Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn về tới thôn, chớp mắt một cái đã bị mọi người vây quanh lớp trong lớp ngoài, bọn họ đi ra ngoài hơn nửa tháng, đối với người dân trong thôn mà nói thì giống như là đi hơn nửa năm rồi vậy.

“Hiểu Mạn và Tạ… A, và Khương Minh Đồ đã trở lại!”

“Hai người đi qua nhà họ Khương? Khương thanh niên trí thức đi đâu rồi.”

“Tạ… cơ bắp Khương Minh Đồ phát triển không ít nhỉ?”



Tạ Minh Đồ che chở cho Tô Hiểu Mạn tránh khỏi từng vòng từng vòng người dân trong thôn đang vây quanh hóng hớt, bọn họ mồm năm miệng mười hỏi chuyện về nhà họ Khương, hỏi bọn họ sau khi trở lại Nhà họ Khương thế nào, sau này còn trở về trong thôn hay không, Tô Hiểu Mạn cũng tùy tiện mà trả lời vài câu.

Mấy ngày bọn họ đi, trong thôn cũng không có bao nhiêu chuyện xảy ra cả, chỉ có duy nhất một chuyện lớn đó là, mấy ngày hôm trước có tuyết rơi, ngôi nhà của nhà họ Tạ ở đột nhiên sập, bị tuyết đọng đè sập, đây là chuyện mà tất cả mọi người đều không nghĩ tới.

“Ngôi nhà của nhà họ Tạ ở không phải rất rắn chắc sao? Tại sao tuyết mới rơi vài ngày mà đã sập?”

“Tôi thấy là do nhà ông ta làm quá nhiều chuyện trái với lương tâm.”

“Báo ứng đó! Gây tai hoạ cho con trai nhà người khác.”

……

Ngôi nhà của nhà họ Tạ đang ở bị sập mất vài gian, hai gian phòng mà anh cả Tạ đang ở kia cũng sập theo, vừa đúng lúc bọn họ cũng đã chia nhà ra ở riêng rồi, anh cả Tạ dẫn theo Tần Tú Anh cùng mấy đứa con, tìm thêm người, sửa lại mấy gian phòng đất để lương thực trước kia mà ở tạm.

Phòng ở bị sập, nghiêm trọng nhất là mấy căn phòng của ông Tạ và anh hai Tạ, nhà phòng cũng cũng bị đổ, củi gạo mắm muối bị chôn ở phía dưới, cuối cùng là ông Tạ mất rất nhiều công sức, mới moi được vài thứ kia ra ngoài.

Số tiền mà trước kia Tôn Mai cất giấu hiện giờ đều rơi vào tay ông Tạ, ông ta nhìn mấy căn phòng bị sập kia, bên tai lại nghe thấy tiếng mọi người xung quanh nghị luận sôi nổi, thở dài, tìm người tới dựng tạm mấy cái lều, mọi người trong nhà miễn cưỡng ở trong lều tranh.

Đứa bé Tạ Diệu Tổ này đã từng là đứa cháu bảo bối của Tôn Mai làm sao có thể chịu được cảnh sống như thế này, ồn ào muốn đi theo mẹ đẻ Hứa Diễm Lan về nhà bà ngoại.

“Muốn đi bà ngoại cơ! Muốn đi bà ngoại cơ!”
Bình Luận (0)
Comment