Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 439

Quan Chấn Nhạc hỏi anh ấy cười cái gì, Khương Ninh Phong cũng nói không nên lời vì nguyên nhân gì.

Nhìn em trai lái xe ba bánh, cứ buồn cười thế thôi!

Quá buồn cười!

Làm một ông anh già, anh nhịn cười quan tâm nói: “Em Trai, đừng quá mệt.”

Tạ Minh Đồ trừng mắt liếc mắt nhìn anh một cái, “ANh cả, chỉ sợ đêm nay tay em sẽ run.”

Quan Chấn Nhạc: “Được đấy chứ!”

Tô Hiểu Mạn nghẹn cười.

Khương Ninh Phong: “Còn tuổi nhỏ còn biết uy hiếp anh cả…… không phải anh là ca bệnh điển hình của em sao? Anh vì đại nghĩa diệt thân quên mình cho em thí nghiệm, em không biết cảm ơn thì thôi, thế nhưng em còn như vậy, nếu em xuất sư mà tới tay anh cũng khong trị khỏi được, thì thật đúng là nỗi thất vọng của giới y!”

Quan Chấn Nhạc: “……”

Tô Hiểu Mạn: “……”

Tạ Minh Đồ: “Anh cả, anh đối với em tốt như vậy, em tranh thủ trị nhiều thêm mấy tháng cho anh nhé.”

Khương Ninh Phong: “…… Em vẫn nên để anh trai đi sớm một chút thôi.”

Quan Chấn Nhạc làm cho Tô Hiểu Mạn không ít món ăn làm từ dược, những thứ này trước kia chỉ có Tô Hiểu Mạn ăn, hiện tại cũng không lãng phí mà Khương Ninh Phong cũng ăn cùng, càng ăn càng cảm thấy thơm, không nhịn được hỏi: “Cháo này bỏ thêm thứ gì vậy ạ? Càng ăn càng thơm, rất hợp khẩu vị của tôi.”

“Tôi muốn học làm.””

Quan Chấn Nhạc nhàn nhạt nói: “Cũng không bỏ thêm thứ gì khác.”

“chỉ bỏ thêm chút thuốc dưỡng thai mà thôi.”

Miếng cháo trong miệng Khương Ninh Phong suýt chút nữa phun ra ngoài.

“Vậy thầy còn nói thích hợp cho tôi ăn???!!!”

Quan Chấn Nhạc nói: “Cũng để trấn an cậu, không nghĩ tới cậu ăn xong nghiện.”

“ Cho nên để cậu ăn mấy miếng bánh quy để trung hòa chút xíu.”

Khương Ninh Phong: “... Tôi hoài nghi thầy là kẻ lang băm lắm nhá.”

Lời nói của ông thầy này, không đáng tin cậy cho lắm.

Quan Chấn Nhạc: “KHông cần hoài nghi, học y chỉ là chút sở thích nhỏ của bản thân mà thôi, học y là để nghiên cứu thực đơn càng dễ hơn.”

Khương Ninh Phong: “... Trách không được em trai tôi nói theo thầy học nấu ăn.”

Khương Ninh Phong là người tâm lớn, cho dù biết đó là cháo dưỡng thai, anh vẫn cứ ăn, sau khi ăn vài ngày lúc soi gương cảm thấy da mình đẹp hơn, hỏi cỏ phải đây là cháo dưỡng nhan của những quý phi trong cung ngày đó không.

Quan Chấn Nhạc: “Cháo dưỡng thai cậu cũng dám ăn, cháo dưỡng nhan cậu lại không dám?”

Khương Ninh Phong: “Tính chất không giống nhau.”

Anh vuốt mặt mình, lẩm bẩm nói: “Nếu mà ăn cháo dưỡng nhan mấy tháng, mặt tôi trở thành đẹp như hoa, lúc tôi trở lại làm sao dám gặp mấy người anh em được?”

Tô Hiểu Mạn: “...”

Anh cả Khương dùng từ mãnh như hổ.

Vừa quay đầu Tô Hiểu Mạn đi múc cho Tạ Minh Đồ non nửa chén chaoos dưỡng thai, Tạ Minh Đồ thụ sủng nhược kinh, thành thật mà bị đút ăn, ôm eo Tô Hiểu Mạn: “Mạn Mạn ăn không vô sao?”

“Chúng ta là vợ chồng mà, chia cho anh một chút.”

Quan Chấn Nhạc đứng một bên nói: “Con bé muốn nhìn xem hai anh em cậu đẹp như hoa như thế nào ấy mà.”

Khóe miệng Tạ Minh Đồ giật giật: “...”

Cuối cùng vẫn chỉ có mỗi mình Tô Hiểu Mạn ăn.

Sau khi Khương Ninh Phong từ chối ăn cháo dưỡng nhan, anh chạy tới hỏi Quan Chấn Nhạc: “Có thể nấu chút cháo bổ máu ích khí cho tôi không? Ngon chút, tôi bị thương, nên nấu bồi bổ, ăn một lần thôi.”

Quan Chấn Nhạc: “Không có, cậu không sợ bổ cậu nứt ra à, cậu vẫn còn chưa kết hôn.”

Khương Ninh Phong: “...”

*

Bụng Tô Hiểu Mạn lớn lên từng ngày, trước kia cô còn không có cảm giác gì cả, lúc này mới chân chính hiểu ra rằng cô mang thai song sinh, hiện tại bụng như bong bóng bị thổi phồng lớn lên nhanh chóng, càng ngày càng rõ ràng, như một quả dưa hấu vậy.

Ngày nào Tạ Minh Đồ cũng sờ quả dưa hấu này của cô, hai người bọn họ chính là một đôi vợ chồng nông dân trồng dưa.

“Có phải hôm nay lại lớn thêm một chút hay không?”

Hoạt động cũng càng ngày càng bất tiện, sợ có chuyện gì xảy ra, đoàn ca vũ trực tiếp cho cô nghỉ phép, để cô yên tâm ở nhà dưỡng thai.

Mà đám gà con trong nhà cũng lớn lên từng ngày, đám gà vịt này ngày nào cũng ăn uống vui vẻ thả cửa, nhưng vẫn chưa thấy có con nào hi sinh cả.

Sau khi thím Trương cách vách biết được, khen Tô Hiểu Mạn nuôi tốt: “Vẫn là nhưng người trẻ tuổi như mấy đứa có kiên nhẫn.”

Tô Hiểu Mạn cảm thấy có thể do Tạ Minh Đồ nuôi tốt, chân nhân bất lộ tướng, anh mới là cao thủ nuôi gà.

Đám người Tiểu Đinh, Phí Thư Oánh và Tôn Y Y trong đoàn thỉnh thoảng sẽ tới tứ hợp viện thăm cô, Tô Hiểu Mạn thoải mái hào phóng mời các cô uống cháo dưỡng nhan, mấy người Tiểu Đinh ăn xong còn cảm thấy không tệ, muốn xin phương thuốc về để tự nấu, nhưng nấu ra hương vị không được như mong muốn.

“Vẫn là tới nhà chị Hiểu Mạn ăn đi, cũng không biết có phải do có nguyên liệu nào em xử lý không tốt hay không, cứ có mùi là lạ.”

“Em nấu bị đắng.”

“Tôi thì chua.”



Xem ra cháo này còn cần phải có đầu bếp có tay nghề thì mới ngon được, một bước làm hỏng thì hương vị cháo sẽ vô cùng kì quái.

Tiết Đình Đình ở cách vách cũng tới nhà cô ăn mấy lần, cô ta và chồng là Trần Hưng Vĩ cãi nhau vài lần liền, nhưng mấy ngày gần đây cũng coi như yên tĩnh rồi, nhưng một khi cảm tình của hai vợ chồng họ kiên cố hơn thì người bên nhà chồng lại giục sinh con.

“hai vợ chồng cách vách nhà hai đứa vừa chuyển tới đã có con, sao hai đứa kết hôn gần hai năm rồi, còn không thấy có tin tức gì?”

“Cũng nên sinh đứa con rồi.”

Tiết Đình Đình và chồng cô ấy đã rất tích cực làm đủ mọi cách, thế nhưng cô ấy vẫn không thể nào có thai được. Người bên nhà chồng Tiết Đình Đình bắt đầu nghi ngờ cô không thể sinh được, bèn bắt cô đi tới bệnh viện để kiểm tra.

Tiết Đình Đình không đồng ý.

Giờ thì hay rồi, từ ông bà cha mẹ của Trần Hưng Vĩ cho đến bạn bè thân thích của họ đều chạy tới khu đại viện bên kia để làm ầm ĩ lên.

“Tại sao cô lại không đồng ý tới bệnh viện kiểm tra chứ?”

“Nếu cô đã không thể sinh con được thì cũng đừng có mà làm chậm trễ Hưng Vĩ nhà tôi.”

“Con mà cũng không sinh được thì còn có thể làm được gì nữa hả?!!!”

……

Không ít người đều vây quanh đại viện để xem náo nhiệt, nhóm các bác gái và các thím bình thường hay đi hóng chuyện đều đứng bên cạnh khuyên nhủ.

“Đình Đình à, hay là hai cháu cứ đi tới bệnh viện kiểm tra thử cho chắc đi.”

Tiết Đình Đình cực kỳ tức giận: “Muốn kiểm tra thì cả cháu và Trần Hưng Vĩ phải cùng đi, tại sao lại bắt cháu đi kiểm tra một mình chứ?”

Mẹ của Trần Hưng Vĩ nói: “Tôi mang thuốc về cho cô mà cô có thèm uống đâu! Nếu mà cô phối hợp uống thuốc ngay từ đầu thì làm gì có nhiều chuyện thế này.”

Tiết Đình Đình: “Mấy cái loại thuốc lung tung rối loạn đó, ai biết nó là thứ gì mà uống.”

Mấy thân thích nhà họ Trần cũng thi nhau nói: “Cô không sinh con được chính là lỗi của cô!! Cô, cái đồ yêu tinh hại người này! Từ sau khi Hưng Vĩ nhà chúng tôi cưới người phụ nữ như cô thì chẳng có chuyện gì tốt hết.”

Tiết Đình Đình cười lạnh vài tiếng: “Từ sau khi gả đến nhà mấy người thì tôi đây cũng chẳng có nổi chuyện gì tốt cả.”

“Ly hôn, hai người mau chóng ly hôn đi!”

“Căn bản là người đàn bà này không thể sinh con nổi!”

“Gà mái không biết đẻ trứng thì nuôi làm cái gì cho tốn cơm?”

Tiết Đình Đình khó thở: “Ly thì ly!”

Thím Trương đứng một bên khuyên nhủ: “Không thể sinh con cũng không phải là chuyện của một người, để hai vợ chồng son cùng đi tới bệnh viện kiểm tra đi. Tới đó khám thử xem thân thể của ai chưa tốt, nếu có vấn đề thì chữa trị cẩn thận là được rồi.”

“Trước đây tôi có quen nhà họ Chu, hai vợ chồng họ kết hôn tận bốn năm năm mới có con, cũng là nhờ chăm chỉ đi chữa bệnh vài năm đấy.”

“Tu mười năm mới được ngồi chung thuyền, tu trăm năm mới có thể cùng chăn gối. Một cặp vợ chồng đang tốt đẹp như vậy, đừng dễ dàng chia rẽ chứ.”

Tiết Đình Đình: “Để Trần Hưng Vĩ cùng đi tới bệnh viện kiểm tra với tôi đi, xem xem rốt cuộc thì ai là người không thể sinh được.”

Mẹ Trần mắng to: “Sao đàn ông có thể đi tới bệnh viện kiểm tra việc này được cơ chứ!”

Hai mắt Tiết Đình Đình trợn trắng: “Làm sao? Chẳng lẽ đàn ông thì không phải con người à?”

“Đàn ông nhà họ Trần mấy người đều làm từ cục đá, không có mạch máu da thịt nên không dám tới bệnh viện kiểm tra hà?”

“Hay là bà sợ con trai bà đi kiểm tra lại phát hiện ra mình không phải đàn ông đích thực?”

Mấy đứa nhỏ đang hóng chuyện xung quanh vừa nghe được những lời này liền bật cười hì hì.
Bình Luận (0)
Comment