Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 487

“Chi tiết cụ thể được giữ bí mật trước.”

Tô Hiểu Mạn quay về với đống tài liệu trên tay, trước khi vào sân gặp được dì Trương đang ở bên cạnh, dì Trương lôi kéo cô nói về việc trong nhà, nói về sự thay đổi của các hộ gia đình.

Bà ta luôn luôn là một thám tử.

“Ngõ nhỏ bên kia có một nhà tứ hợp viện bán đi.”

Tô Hiểu Mạn sửng sốt: “Bán đi?”

Việc bán sân trong thời điểm hiện tại không hề dễ dàng, phải được sự đồng ý của tất cả các hộ dân sống trong sân thì mới được bán thành một bộ sân hoàn chỉnh.

“Đúng vậy, bán một vạn nhiều, mấy nhà chia đều, hôm nay nhìn thấy bọn họ đang chuyển nhà, từng bao lớn bao nhỏ đồ vật……” Dì Trương vừa nói vừa lắc đầu: “Cũng không biết là cái nào ngu ngốc mua, còn mua những thứ này.”

Dì Trương thật sự cho rằng người mua cái sân rộng có đầu óc không bình thường, tại sao lại tiêu nhiều tiền như vậy để mua thứ này? Thời buổi này ai mà chẳng muốn sống trong cái kiểu nhà cao tầng xa hoa, không cần phải chung sân với người khác, nhà có nước máy, toilet riêng, xả nước, không còn đã phải chịu đựng mùi hôi thối.

Không mua nhà lầu, mua loại sân này, thật đúng là……

Đầu óc có vấn đề.

Tô Hiểu Mạn không tỏ ý kiến, nhưng cô trong lòng cũng nhớ thương, chờ sau khi cô kiếm lời cũng có thể mua mấy bộ cất giữ.

“Trong sân chúng ta cũng có vài người có ý muốn bán đi, nếu có người cũng xem tiền như rác đem sân của chúng ta mua thì tốt.”

“Đến lúc đó dì cũng phải đi mua nhà lầu.”

“Ông già họ Tần ở trong sân chúng ta cũng đi phía nam. Đầu tiên, con trai của ông ta đến đó và làm ăn phát đạt ở Bành Thành. Bây giờ ở đó đang xây một tòa nhà cao tầng, và ông ta nói rằng mình sẽ sớm chuyển đến sống ở đó..."

“Bọn họ còn ở bên kia xuất cảnh đi Cảng Thành, chụp không ít ảnh chụp gửi lại đây, ai u Cảng Thành có bao nhiêu màu sắc rực rỡ.”

……

Tô Hiểu Mạn nói chuyện đơn giản với bà ta vài câu, đẩy ra sân về nhà, mới vừa vào nhà không bao lâu, hai đứa con ngốc nghếch nhào tới, cô ôm hôn từng đứa: “Hôm nay không phải đi đến đơn vị của baba chơi sao? Còn sớm như vậy đã về?”

“Ba ba nói lát nữa còn mang chúng con đi xem máy bay!!!”

Tạ Nghiên còn cầm cái mô hình máy bay trên bay, trong miệng “Hô hô hô” cho máy bay nhỏ của mình tăng thêm tiếng phát động cơ, Tạ Dao trong lòng ngực ôm gấu nâu, là Tô Hiểu Mạn tự tay làm cho con bé.

“Mụ mụ, con chỉ còn một con gấu nhỏ.” Tô Hiểu Mạn nguyên bản làm cho con bé làm một đôi gấu nâu nhỏ, hiện tại chỉ còn lại có một con thê lương một mình.

Tạ Dao trề môi, vô cùng đáng thương ôm con gấu nhỏ còn lại trong lòng ngực, khóe mắt có chút đỏ lên sau khi vừa khóc.

“Dao Dao, con làm sao vậy? Một gấu nâu nhỏ khác đâu rồi?”

“Bị người xấu làm dơ.”

Tạ Dao cùng Tạ Nghiên hôm nay đến đơn vị của ba ba chơi, trong viện bên cạnh có rất nhiều đứa trẻ ở quân khu đại viện chơi trốn tìm, Tạ Nghiên không chịu đứng yên một chỗ, chạy nhanh tham gia trò chơi. Mà Tạ Dao không thích chơi trốn tìm, thành thật đứng ở dưới gốc cây chờ anh trai, con bé xinh đẹp đáng yêu, trong lòng ngực còn ôm hai gấu nâu nhỏ, trên đường đã bị một đứa trẻ hư cướp lấy, gấu nâu nhỏ bị rơi vào vũng bùn ven đường.

—— làm Tạ Dao tức giận đến khóc.

Yêu cầu đứa trẻ hư kia đem con gấu nhỏ giặt thật sạch sẽ trả lại cho cô bé.

“Được rồi, để bạn ấy giặt sạch sẽ rồi trả cho con, ngoan a, con đừng buồn nữa, nếu không mụ mụ lại làm cho con.”

Tạ Dao ôm gấu nhỏ gật đầu.

Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm đứa trẻ kia thật hư, đoạt gấu nhỏ của con gái cô, còn cố ý ném vào vũng bùn.

Sau khi Tô Hiểu Mạn nói chuyện này với Tạ Minh Đồ, Tạ Minh Đồ lại nói, cô bé kia cướp lấy gấu nhỏ của con gái, cô bé ôm chặt và không chịu trả lại, sau lại Tiểu Dao Dao buông lỏng tay, cô bé kia cùng gấu nhỏ cùng nhau ngã xuống vũng bùn.

Dao Dao ở bên cạnh khóc, cô bé kia từ vũng bùn bò ra tới, Tiểu Dao Dao lấy nhánh cây chọc vào và khóc lóc yêu cầu cô bé kia đem gấu nhỏ của mình nhặt lên.

Một lúc sau, Tạ Nghiên nghe được Dao Dao tiếng khóc chạy tới, Tạ Nghiên da đầu tê dại nhìn cô bé kia trên người toàn là bùn, dứt khoát lại dội thêm hai đống bùn.

“…… Anh có thể làm em gái đừng khóc nữa được không?”

“Em muốn chơi cùng bạn ấy.”

Tô Hiểu Mạn: “……”

Chuyện của con nít thật là…… Làm bọn nhóc này tự chính mình giải quyết đi, con gái cô nói phải đợi cô bé kia đem gấu nâu giặt sạch sẽ trả lại.

Tô Hiểu Mạn bắt đầu chuẩn bị cho nhà máy sản xuất son môi. Đầu tiên là Tạ Minh Đồ và Quan Chấn Nhạc cùng nhau tìm hiểu thành phần và công thức làm son, Tô Hiểu Mạn ở một bên đưa ra gợi ý về màu sắc son môi.

Quan Chấn Nhạc: “…… Màu sắc còn cần nhiều kiến thức như vậy?”

Tô Hiểu Mạn: “Đương nhiên.”

“Có rất nhiều kiến thức về trang điểm của con gái.”

Sau khi vài người đã thử nhiều loại, họ đã xác định được một công thức có ưu điểm về độ ẩm và độ bền, và quy trình sản xuất cũng đã được thử đi thử lại.

Tô Hiểu Mạn bên này muốn xây nhà xưởng son môi, Những người ở cục công nghiệp đã biết và ủng hộ cô rất mạnh mẽ. Hiện cục công nghiệp đang có kế hoạch phát triển mạnh mẽ ngành mỹ phẩm và sản phẩm chăm sóc da trong nước.

Cách đây vài ngày, bọn họ cũng đã đặc biệt mời các nhà lãnh đạo mỹ phẩm nổi tiếng của nước ngoài đến Trung Quốc để hướng dẫn, học hỏi công nghệ sản xuất mỹ phẩm nước ngoài, tạo điều kiện thuận lợi cho việc sản xuất son môi, son dưỡng, nước hoa và những thứ tương tự trong nước.

Hiện nay có người ở Trung Quốc muốn mở nhà máy sản xuất thử, sản phẩm phát triển có kết quả tốt, đương nhiên phải hết sức ủng hộ. Họ liên hệ với bách hoá thủ đô và đợi những thỏi son từ nhà máy được chuyển đến. Những thỏi son được bày biện trên một quầy riêng.

Tô Hiểu Mạn sau khi trải nghiệm một loạt tiện ích, cô cũng hiểu vì cái gì người khác đều nói, thập niên 80 khắp nơi là hoàng kim, đứng ở đầu gió, heo cũng có thể bị thổi bay. Lúc này phát triển mạnh các loại kinh tế, các loại quan viên cán bộ cũng mong muốn khai xưởng làm công nghiệp, cấp cho các sự duy trì, ngân hàng đối gây dựng sự nghiệp cho vay phê duyệt cực nhanh, hận không thể có càng nhiều người trước giàu lên, làm những người gây dựng sự nghiệp đi đầu.

Tô Hiểu Mạn từ ngân hàng mượn một vạn, dùng cho xây xưởng, mua sắm máy móc cùng tài liệu, không ít máy móc vẫn là nước ngoài mua tới, Tô Hiểu Mạn đối những việc này không quen thuộc, tất cả đều là Tạ Minh Đồ giúp đỡ.

Anh cũng là người nắm rõ quy trình sản xuất.

Tạ Minh Đồ đối máy móc hoàn toàn có thể xem là thiên tài, sau khi mua máy móc về, anh cầm thùng dụng cụ, trực tiếp sửa lại nâng cấp một lần, người ở cục công nghiệp thấy, nghĩ thầm, mẹ nó, đúng là nhân tài của ngành công nghiệp.

Xây xưởng sản xuất son môi làm gì nửa, hẳn là đi làm……..

Sau lại nghe đơn vị công tác của Tạ Minh Đồ, người ở cục công nghiệp: “……”

Được rồi, hoá ra là ủng hộ sự nghiệp của vợ.

Nhà xưởng của Tô Hiểu Mạn đến năm 1981 mới sắp hoàn thành, nhóm sản phẩm son môi đầu tiên, hiện giờ đã đặt ở quầy bách hoá thủ đô, còn chưa có chính thức mở bán.

Đến nỗi tên nhãn hiệu của son môi, Tô Hiểu Mạn đặt tên gọi là “Uyển Hề”.

Nơi hoang vu có dây leo, không một giọt sương mai. Có một người phụ nữ đẹp trong sáng và duyên dáng.

Uyển Hề, ý nghĩa chính là xinh đẹp.

Uyển Hề son môi, chính là có thể làm cho người dùng xinh đẹp.

Khi Tô Hiểu Mạn tính toán lấy tên này, có nhiều người không đồng ý, Uyển Hề, tiếc hận, hài âm có nghĩa không tốt lắm.

Cô cảm thấy có chút rối rắm, sau lại nghĩ, tên chỉ là cái danh hiệu, càng kêu phá sản, lại cố tình càng không phá sản, dù cho tiếc hận thì thế nào, khi làm quảng cáo còn có thể nói: Không cần Uyển Hề, mới có thể hối hận.

Lúc tuổi trẻ xinh đẹp không đem chính mình trang điểm xinh đẹp, chẳng lẽ phải chờ tới già mới hối hận sao?

Trước lúc mở bán, Tô Hiểu Mạn đi tìm người bạn cũ chụp tuyên truyền poster, cô vốn dĩ muốn chính mình làm mẫu, nhưng là trong nhà có cái dấm tinh cẩu tử, ý tưởng này đành phải từ bỏ, hỏi Tôn Y Y Phí Thư Oánh có nguyện ý giúp đỡ không, hai người đều vui vẻ đáp ứng.

“Hiểu Mạn, ngươi kinh doanh son môi?”

“Giỏi quá.”

“Tại sao ngươi không tự mình làm mẫu?”

……

Qua đi 3,4 năm, hai người vẫn là những cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc, dáng người của diễn viên múa phải chăm sóc thật tốt, chẳng qua thêm tuổi, cũng không dẻo dai như năm đó.
Bình Luận (0)
Comment