Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 53

Bên này thư kí Lương tìm Liễu Triệu Cường để nói chuyện, ở ngoài cũng có một đám người tới xem náo nhiệt vây quanh, thư ký Lương và Liễu Triệu Cường đẩy cửa đi ra ngoài, bên ngoài toàn đầu người túm tụm lại, thanh niên trí thức Vương đứng ở đám người bên trái, ôm cánh tay tỏ vè không phục, mấy người thanh niên trí thức ở bên cạnh đang khuyên cô ta.

“Vương Lam, thôi bỏ đi, đừng gây chuyện nữa.”

“Chuyện này có gì to tát mà cô phải nháo tới tận trong đội?”

“Sửa tên trong danh sách, bảo Tô Hiểu Mạn tới nhận sai trước mặt mọi người!”



Tầm mắt thư ký Lương dừng lại ở trên người thanh niên trí thức Vương ba giây, lúc này lại thấy một cô gái trẻ tuổi chui ra từ trong đám người, cô gái này xinh đẹp vô cùng, mái tóc đen nhánh, đôi mắt ánh nước long lanh, quả thực còn đẹp hơn cả người trong tranh tuyên truyền.

“Thư ký, tôi là Tô Hiểu Mạn.”

Thư ký Lương sửng sốt một chút: “Cô là Tô Hiểu Mạn ư?”

Trước kia thư ký Lương đã gặp qua Tô Hiểu Mạn rồi, nhưng mà cô gái trước mắt so với Tô Hiểu Mạn trong ấn tượng của ông ta còn xinh đẹp hơn nhiều, không giống như một cô gái lớn lên trong thôn, một thân khí chất kia, so với đám thanh niên trí thức đến từ trong thành phố càng giống một cô gái lớn lên trong thành phố hơn.

Tô Hiểu Mạn gật gật đầu, còn chưa nói lời nào, bên cạnh đã có người âm dương quái khí nói: “Cô ta chính là Tô Hiểu Mạn.”

Người nói lời này vừa khéo chính là Vương Lam đang ôm ngực với vẻ mặt bất mãn.

Vương Lam đã nhìn Tô Hiểu Mạn không vừa mắt từ sớm, ghen ghét với sự xinh đẹp của Tô Hiểu Mạn, càng oán hận vì Tô Hiểu Mạn dây dưa với thanh niên trí thức Khương.

Đúng vậy, Vương Lam thích Khương Yến Đường, trước đây Tô Hiểu Mạn quấn lấy Khương Yến Đường, Vương Lam hận tới ngứa răng, sợ Khương Yến Đường bị con hồ ly tinh này câu đi mất, mãi cho tới khi Tô Hiểu Mạn gả cho Tạ Minh Đồ, lúc ấy quả thực Vương Lam vô cùng vui mừng, mới thoáng yên tâm một chút.

Cho dù hiện tại cô ta không tranh được cái vị trí này, cũng tuyệt đối không thể để cho Tô Hiểu Mạn đi, không thể để cho Tô Hiểu Mạn có cơ hội dây dưa với thanh niên trí thức Khương.

“Đã kết hôn rồi mà vẫn còn nghĩ cách dây dưa với thanh niên trí thức Khương.”

“Không bị kiềm chế, không biết xấu hổ.”

Vương Lam căm giận mà mắng Tô Hiểu Mạn vài câu, lại chỉ thấy Tô Hiểu Mạn yên lặng nhìn cô ta, cũng không bị lời nói của cô ta chọc giận.

Mắt Tô Hiểu Mạn đảo qua một đám người mang vẻ mặt chế nhạo, với cả những người chờ xem náo nhiệt, bình tĩnh nói: “Mấy ngày nay các người có thấy tôi nói chuyện với thanh niên trí thức Khương hay không?”

“Dựa vào đâu mà nói tôi dây dưa với thanh niên trí thức Khương?”’

Ánh mắt Tô Hiểu Mạn dừng ở trên người thư ký Lương: “Thư kí Lương, hiện tại tôi đã kết hôn, chồng tôi là Tạ Minh Đồ cũng là xã viên của đại đội Thanh Hà chúng tôi.”

“Tôi biết trước đây tôi có làm những chuyện khiến mọi người hiểu lầm, nhưng mà hiện tại… Vì cuộc sống tốt đẹp sau này, tôi muốn tích cực dấn thân vào xây dựng đội sản xuất, người trong thôn đều biết, tôi không phải là người có thể làm ruộng được, thân thể yếu ớt, vai không khiêng được, tay không xách được —”

“Nhưng mà nông nghiệp cũng cần có kỹ thuật, phụ nữ cũng có thể gánh nửa bầu trời! Các đồng chí phụ nữ chúng tôi hưởng ứng lời kêu gọi của chủ tịch, phát huy ưu thế của mình, tôi am hiểu những công việc của phụ nữ, cho nên tôi mới chủ động đi tìm đội trưởng đội sản xuất, xin đi tới tỉnh bên học cách chiết cây dâu, học phương pháp nuôi tằm theo khoa học.”

Thư ký Lương không cấm gật đầu, có thể nói ra được những lời này, ông ta cũng phải nhìn Tô Hiểu Mạn bằng con mắt khác.

“A!” Thanh niên trí thức bên cạnh vang lên một tiếng cười lạnh.

“Cho dù là muốn đi học tập, vậy cũng nên ưu tiên đám thanh niên trí thức chúng tôi đi, trình độ văn hóa của thanh niên trí thức chúng tôi cao, tri thức rộng lớn, học cách chiết cây, nên để nhiều thanh niên trí thức trẻ qua học, Tô Hiểu Mạn, cô làm sao có thể so được với các nữ thanh niên trí thức?”

Lời này cũng không phải là Vương Lam nói, mà là một nam thanh niên trí thức họ Tôn trong đám người, lời này của hắn ta vừa ra, các nữ thanh niên trí thức đều gật đầu bảo đúng, cho dù là người dân trong thôn, cũng không ít người cảm thấy hắn nói cực kì có đạo lí.

Tô Hiểu Mạn làm sao có thể so được với các nữ thanh niên trí thức.

“Tôi là một xã viên trong đại đội Thanh Hà, tuy rằng trình độ văn hóa không cao, nhưng vẫn luôn ở nhà tích cực học tập, trước kia đã từng bị người ta cười nhạo là trình độ văn hóa thấp, nhưng mà tôi tin tưởng rằng, thông qua sự nỗ lực học tập, cho dù là 18 tuổi đọc sách cũng không muộn.” Tô Hiểu Mạn lấy ra một quyển luyện chữ, mở ra trước mặt mọi người để họ xem, bên trên là từng hàng chữ khải xinh đẹp thanh tú, giống như thể là in ra.

“Đây là chữ tôi viết trước khi rơi xuống nước sinh bệnh.”

Trong vở luyện chữ đều là chép lại những trích lời của các vĩ nhân cùng vài mẩu đưa tin trên báo.

Thư kí Lương tán dương nói: “Chữ cô viết đúng thật không tồi.”

Thôn dân vây xem bên cạnh cũng sôi nổi gật đầu, tuy rằng bọn họ không biết chữ nào, nhưng mà từng hàng chữ trên vở của Tô Hiểu Mạn xác thực viết rất đẹp, đều là chữ khải viết bằng từng nét bút, có chút mỹ cảm của thư pháp, lại không qua loa chút nào, vô cùng dễ nhìn, cũng cực kì thanh tú xinh đẹp.

“Chữ Tô Hiểu Mạn viết thật là đẹp mắt.”

“Sao tôi lại cảm thấy còn đẹp hơn so với chữ của thanh niên trí thức?”

“Chữ thanh niên trí thức viết có chữ tôi còn không đọc được, cô ấy viết rõ ràng hơn nhiều.”

….

Thư ký lương lật quyển luyện chữ của Tô Hiểu Mạn, có thể thấy được rằng chủ nhân luyện chữ đang tiến bộ không ngừng, ông ta không nhịn được liên tục gật đầu tán thưởng: “Cô luyện chữ có tiến bộ lớn vô cùng, đã tốn không ít công sức, là một tấm gương tốt!”

Tô Hiểu Mạn cười: “Thư ký Lương, hiện tại tôi đang tích cực học tập, nỗ lực dựa sát vào tổ chức, tôi tin tưởng vào những thôn dân lớn lên trong thôn của đại đội Thanh Hà. học theo là có thể trở thành một người có học thức có văn hóa.”

Lời này khiến cho một ít thôn dân đồng tình, có mấy người thấp giọng nói: “Nếu chúng ta mà có điều kiện như người thành phố, trẻ con cũng học hành không kém họ.”

Lúc này Tô Hiểu Mạn đột nhiên lấy ra ba phiến lá cây vừa mới hái xuống, đi tới trước mặt Vương Lam, mở miệng hỏi: “Cô có thể phân biệt được mấy chiếc lá này là loại lá cây gì sao?”

Trên tay cô có ba chiếc lá cây màu xanh lục, ba chiếc lá đều không có khác biệt nhau quá lớn, gân lá xanh biếc có thể thấy được rõ ràng dưới ban ngày.

Những cái lá cây này đều có thể thấy được thường xuyên trong thôn.

Vương Lam nhìn ba phiến lá cây trước mắt, ngẩn cả người, cô ta có hơi hoảng loạn: “Mấy cái lá cây này, không phải đều giống nhau ư?”

Có những người phân biệt được đinh xen mồm vào: “Sao mà giống nhau được, đây là —”

“Mọi người đừng nói gì cả, xem thanh niên trí thức Vương trả lời như thế nào đã.”

Vương Lam mím môi, dưới con mắt của cô ta, những cái này chỉ là những cái lá xanh chỗ nào cũng có thể thấy được, cô ta cũng không biết tên nó là gì, đang trong lúc cô ta rối rắm, bên tai mơ hồ nghe thấy có tiếng thanh niên trí thức nào đó đang nói chuyện: “Hình như là lá dâu tằm—”

Vương Lam như thể bắt được rơm rạ cứu mạng: “... Lá dâu tằm.”

Đúng vậy, mấy cái lá cây này hình như đều là lá dâu tằm!

Lúc này thư kí Lương cũng quay đầu, nhìn về phía Vương Lam, hiếu kì hỏi: “Cô có thể phân biệt ra được lá dâu tằm sao?”

Vừa rồi nói muốn đi học chiết cây dâu tằm, tổng cũng không thể tới cái lá cây dâu tằm cũng không biết.

Vương Lam nhắm mắt, trong đầu có hình ảnh mơ hồ đại khái của lá cây dâu, trong lòng cô ta có chút căm giận mà nghĩ, ba cái tổng cộng có thể chọn đúng một cái, chỉ vào cái lá ở giữa kia: “đây là lá dâu tằm!”

Tô Hiểu Mạn lắc lắc đầu, Vương Lam như thể bị dội một chậu nước lạnh, cô ta giật mình giải vây nói: “Mấy cái lá cây này đều không khác nhau là mấy, người bình thường ai có thể phân biệt được nó là lá cây gì?”

Tô Hiểu Mạn hướng về phía đám người vẫy vẫy tay, một đứa bé trai mười tuổi nghi hoặc mà chỉ vào chính mình, sau đó đi tới.

“Cháu có phân biệt được mấy cái lá cây này hay không vậy?”

Bé trai gật gật đầu: “Cái này là cây thôi chanh, còn đây là cây…”

nó dùng ngôn ngữ vùng miền nói ra tên của mấy loại lá cây này.
Bình Luận (0)
Comment