Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 549

Lúc này hai đứa nhóc Tạ Nghiên và Tạ Dao chạy tới, Tô Hiểu Mạn đưa chén hạt dưa đã bóc vỏ kia cho hai đứa nhóc: "Ầy, hạt dưa ba ba đã bóc vỏ xong giúp các con rồi nè."

Ai ngờ Tạ Dao và Tạ Nghiên cùng lắc đầu, từ trong mâm hạt dưa nắm lấy một hạt nhỏ, tự mình ăn.

Tô Hiểu Mạn buồn cười, dùng cùi chỏ đẩy eo Tạ Minh Đồ: "Ngươi nhìn đi, hạt dưa anh bóc vỏ sẵn mà ngay cả con mình cũng ghét bỏ."

Tạ Minh Đồ yên lặng nhìn cô một cái, nhét một hạt dưa vào trong miệng của cô: "Đây là hạt dưa em yêu cầu lột vỏ."

"Không có ý nghĩa, để em tự lột thì hơn." Tô Hiểu Mạn đập mấy hạt dưa, lại cảm thấy vừa tổn thương răng vừa tổn thương tay, kéo Tạ Minh Đồ: "Anh Tiểu Đồ ơi, ạnh làm cho em một cái thần khí lột vỏ hạt dưa đi."

Tô Hiểu Mạn mô tả cụ thể hình dáng của thần khí lột vỏ hạt dưa cho anh biết, Tạ Minh Đồ luôn luôn thuộc phái hành động, lại là một người hành động hiệu quả, trước kia đã thường xuyên làm cho Tô Hiểu Mạn các loại tượng gỗ figure, càng đừng đề cập đến chuyện anh là thiên tài trên phương diện cơ giới.

Chưa đến hai ngày, đã sáng tạo ra một cái ‘Bé heo lột vỏ hạt dưa Thần khí’ cho Tô Hiểu Mạn".

Cái ‘bé heo lột vỏ hạt dưa Thần khí’ này dáng vẻ bề ngoài không khác biệt lắm với bình tiết kiệm tiền bé heo, trên lưng có năm cái lỗ, độ rộng hẹp mỗi lỗ đều không giống nhau, sắp xếp dựa theo trình tự từ lớn đến nhỏ, cũng thích hợp nhét vào các loại hạt dưa lớn nhỏ khác nhau.

Chỉ cần đem hạt dưa nhét vào bên trong lỗ, bé heo liền sẽ kẽo kẹt kẽo kẹt ở bên trong lột ra vỏ hạt dưa, cuối cùng trong miệng từ bé heo phun ra nhân hạt dưa.

Tạ Minh Đồ làm ‘bé heo lột vỏ hạt dưa’ màu hồng bên ngoài vô cùng đáng yêu, nguyên liệu dùng để làm ra nó lại càng không tầm thường, bởi vì nguyên liệu để làm ra bé heo màu hồng này chính là vật liệu hàng không vũ trụ, toàn bộ heo đều rất tinh xảo, nếu như chỉ dùng để lột vỏ hạt dưa, thực sự là quá lãng phí.

Tô Hiểu Mạn đối với việc này cảm thán nói: "Dùng nó để lột vỏ hạt dưa thật lãng phí, vật liệu bề ngoài của nó không phải nhựa plastic hả? Máy móc bên trong có phải rất phức tạp không?..."

Cô đi đi lại lại nói một hồi, cuối cùng vẫn kiên trì bản tâm cảm khái: "Dùng nó để lột vỏ hạt dưa đúng là vô cùng lãng phí nha."

Lại còn dùng vật liệu hàng không vũ trụ làm cơ đấy.

Tạ Minh Đồ: "Không lột vỏ hạt dưa lại càng lãng phí."

Dù công dụng của nó cũng chỉ là lột vỏ hạt dưa mà thôi.

Tạ Dao: "Ma ma, con muốn heo nhỏ màu hồng."

Tạ Nghiên: "Con cũng muốn!"

"Được, tặng cho con với anh con đó." Tô Hiểu Mạn đưa bé heo màu hồng trong tay cho Tạ Dao, Tạ Dao rất vui vẻ ôm lấy bé heo, lật qua lật lại nghiên cứu con heo nhỏ màu hồng trong tay.

"Anh ơi, chúng ta cùng nhau đặt tên cho nó đi." Hai anh em Tạ Dao và Tạ Nghiên ôm lấy con heo nhỏ, cả hai đứa nhóc con đều vui vẻ không thôi.

Tạ Nghiên nhìn về phía dưới bụng bé heo, đọc lên âm thanh: "Mạn Mạn... Heo?"

Tạ Dao: "Heo hồng tên là Mạn Mạn?"

Tạ Nghiêm lật bé heo lại, ở phía trên chiếc bụng béo của nó vừa vặn khắc hai chữ "Mạn Mạn".

Hai anh em này những chữ khác có thể bọn nhóc không biết, nhưng mà hai chữ "Mạn Mạn" tuyệt đối có thể nhận biết, bởi vì đây là chữ trong tên của mẹ.

"Là heo Mạn Mạn!" Tạ Dao- người con gái tri kỷ reo hò.

Anh tra Tạ Nghiêm ra vẻ già dặn gật đầu: "Sau này để heo Mạn Mạn gặm hạt dưa."

Tô Hiểu Mạn đen mặt, nhìn chằm chằm một lớn hai nhỏ trước mắt, yếu ớt nói: "... Mẹ nghi ngờ ba người con cùng một ruộc bắt nạt mẹ."

Ánh mắt sâu kín của cô rơi vào trên người Tạ Minh Đồ, Tạ Minh Đồ đưa tay chỉ vào "Chữ nhỏ" vô cùng tinh tế khéo léo trên bụng bé heo:

—— "Tặng" Mạn Mạn.

Nếu như hai chữ Mạn Mạn là đậu phộng lớn nhỏ, thì chữ "Tặng" bên cạnh chính là hạt vừng lớn nhỏ.

Tô Hiểu Mạn: "..."

Cái tên đàn ông xấu xa này này nhất định là cố ý!

Tô Hiểu Mạn nắm một cái đồ đấm lưng chạy theo đánh anh, Tạ Minh Đồ cười tránh nửa ngày, sau đó lại làm cho cô một con heo màu lam và hai con heo nhỏ bỏ túi con, phía trên khắc tên của ba người bọn họ.

Tô Hiểu Mạn bày bốn bé heo này trong phòng khách, cả nhà heo đều rất ngay ngắn.

Về sau khi lột vỏ hạt dưa thì sẽ các dùng con heo nhỏ.

Quan sư phụ nhìn thấy một nhà heo của bọn thì rất hâm mộ, nhưng mà Tạ Minh Đồ không làm giúp ông ta, chỉ làm cho ông ta một con chó con lột vỏ hạt dưa, nhân hạt dưa lại chui ra từ trong mông đít.

Quan Chấn Nhạc: "... Thằng nhóc khi sư diệt tổ!"

Ông nội Khương và bà nội Khương thì nói không muốn loại đồ chơi trẻ con này, bọn họ tự mình lột vỏ hạt dưa.

Bởi vì có chuyên mục đọc chậm tiểu thuyết, tần suất ăn hạt dưa của các nhà các hộ đều tăng lên, hạt dưa trên thị trường rất rẻ, những đồ gì khác có lẽ là không ăn nổi, nhưng mà hạt dưa thì nhà nào cũng có thể ăn.

Lượng tiêu thụ hạt dưa trên đường liên tục tăng lên, cửa hàng ven đường bày bán hạt dưa càng ngày càng nhiều, còn xuất hiện xưởng hạt dưa, nhưng mà trên thị trường bán hạt dưa quá nhiều, giá cả bị ép xuống vô cùng thấp, hạt dưa tốt xấu lại càng không chênh lệch bao nhiêu.

Bởi vì giá cả thấp, lợi nhuận cũng thấp, có ít người vì giảm bớt chi phí, cạnh tranh xấu nên trộn lẫn hạt dưa tốt xấu vào với nhau để bán, hoặc là cân thiếu cân bớt, những hành vi này khiến tiếng oán than của những người mua hạt dưa vang lên khắp nơi.

Sau khi Tô Hiểu Mạn thử qua mấy lần hạt dưa mua bên ngoài về, cũng không vui.

"Hạt dưa nhà Lão trương cũng ăn không ngon nữa."

"Quá nhiều người mua nên không để ý tới chất lượng."

"Không mua hạt dưa bên ngoài nữa, chúng ta ăn hạt dưa nhà mình tự rang."

Hạt dưa nhà mình rang, tuy là hương vị tốt, nhưng mà lại quá mệt mỏi. Tô Hiểu Mạn đối với chuyện rang hạt dưa yêu thích không thôi, ngoại trừ hạt dưa ngũ vị hương ra, tự mình còn sáng tạo ra hạt dưa vị bơ, vị trà xanh và vị chocolate.

"Tự mình rang hạt dưa thật phiền phức, còn không bằng tuyển thêm người mở một xưởng hạt dưa."

Ban đầu Tô Hiểu Mạn nói muốn mở nhà máy sản xuất hạt dưa chỉ là câu nói đùa ngoài miệng, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, cô thấy việc ý tưởng này hoàn có tính khả thi, bởi vì mở một nhà máy sản xuất hạt dưa nhỏ cũng không tốn bao nhiêu tiền, chỉ là kinh doanh đầu tư nhỏ mà thôi.

Bây giờ trên đường phố có rất nhiều người mở xưởng sản xuất hạt dưa, cũng có vô số người bán hạt dưa, người nghiện cắn hạt dưa cũng rất nhiều.

“Hay chúng ta thật sự mở một nhà máy sản xuất hạt dưa nhỉ?”

Hạt dưa do nhà máy nhà mình làm ra, ít nhất có thể đảm bảo chất lượng và hương vị của chúng, cô ấy ở nhà cũng không cần phải vất vả, bỏ thời gian ra xào hạt dưa nữa, nhà máy sẽ tiêu chuẩn hóa giao hàng, số lượng lớn, tiết kiệm thời gian và công sức.

Chỉ là đề nghị này của Tô Hiểu Mạn cũng không có mấy người đồng ý.

Ông nội và bà nội Khương cảm thấy không cần thiết phải làm điều thừa như vậy, thầy Quan vốn có sở thích cắn hạt dưa cũng không tán thành ý tưởng này của cô, ngay cả Hà Sư Sư ở cách nhà cô hai cái ngõ nghe nói Tô Hiểu Mạn muốn mở nhà máy sản xuất hạt dưa cũng bớt chút thời gian chạy đến khuyên cô: “Cô đừng lãng phí thời gian vào chuyện nhỏ này làm gì, bây giờ bán hạt dưa có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ.”

“Cô đừng nhìn những quán bán hạt dưa ở trên phố có nhiều người mua mà nghĩ việc buôn bán của họ rất tốt, thực tế thì càng nhiều người buôn bán cái này càng khó kiếm được tiền, việc kinh doanh cũng càng ngày càng khó khăn, trước đây tôi quen một người họ Chu ở ngõ phía Bắc, nhà anh ta chính là gia đình đầu tiên mở cửa hàng kinh doanh hạt dưa, bây giờ việc kinh doanh của nhà anh ta càng ngày càng không tốt, bên ngoài quá nhiều người bán hạt dưa, nhà anh ta không bán được……”
Bình Luận (0)
Comment