Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 97

“Vậy hiện tại tôi tới nuôi cùng với các cô đi, hôm tay bắt đầu tính là ngày đầu làm việc của tôi.”

Tô Hiểu Mạn nhìn thử sắc trời bên ngoài, phát hiện Chu Hiểu Hồng đúng là một người đàn bà da mặt còn dày hơn cả tường thành, có ý chọ lúc bốn năm giờ chiều mới tới đây, còn yêu cầu đăng ký một ngày công.

“Được, Hiểu Phượng, tính cho cô ta một ngày công, cô bắt đầu đi làm việc đi.”

“Chị Hiểu Mạn!” Chu Hiểu Phượng sốt ruột.

Tô Hiểu Mạn cho cô một ánh mắt yên tâm, dùng khẩu hình nói: “ Chúng ta chờ chị Thuận trở về.”

Chu Hiểu Phượng nhịn xuống, nén giận nhìn Chu Hiểu Hồng đắc ý dào dạt đi lấy lá dâu.

“ Hiểu Phượng à, chị gái nhận sai với em, với vừa rồi khẩu khí nói chuyện của chị không tốt, đừng có để ý mấy chỗ chị làm quá mức, hai chúng ta vẫn là chị em tốt.” Đạt được mục đích của chính mình, gương mặt Chu Hiểu Hồng tươi cười xán lạn, ngữ khí trở nên cực kỳ nhu hòa, nghe như thể một người rất hiểu chuyện lại dễ nói chuyện.

“Hiện tại tôi nghe hai người sai bảo, hai người nói làm gì tôi làm cái đó.”

Chu Hiểu Phượng trợn trắng mắt, ai muốn làm chị em tốt với chị ta?

Tô Hiểu Mạn: “...”

Tô Hiểu Mạn cũng rất bội phục người như Chu Hiểu Hồng, da mặt đủ dày, đổi sắc mặt cũng nhanh chóng, nói dễ nghe một chút thì gọi là co được dãn được, nói khó nghe một chút thì phải nói là không biết xấu hổ.

Loại người này, rất khó có biện pháp đối phó.

Đặc biệt là những người thành thật, sẽ bị cô ta bắt nạt gắt gao.

“Hiện tại tôi đi cho tằm ăn lá dâu.” Chu Hiểu Hồng được tốt còn khoe mẽ biểu lộ ra bộ dáng vô cùng chăm chỉ.

“ Hiểu Hồng à, hiện tại ba chúng ta làm việc cùng với nhau, nhất định phải nghe phân phó công việc, chị đi dọn sạch mấy thứ cứt tằm này đi, trước hết cứ dọn sạch những thứ đó đi đã.” Tô Hiểu Mạn không chút khách khí nào sai xử cô ta.

Sắc mặt Chu Hiểu Hồng trở nên khó coi, lúc vừa định mở miệng nói chuyện đã nghe Tô Hiểu Mạn bồi thêm một câu: “ Đợi chút nữa chị Thuận trở về nhìn thấy nhất định sẽ vui vẻ, chị dọn sạch sẽ một chút.”

Chu Hiểu Hồng: “...”

Gương mặt tươi cười của Chu Hiểu Hồng cứng đờ, cô ta quyết định nhìn xuống trước, thành thật đi dọn sạch đống phân tằm khiến da đầu cô ta tê dại kia.

Cô ta tự an ủi chính mình trong lòng, công việc hôm nay đã hoàn thành rồi cứ thành thật làm trong chốc lát trước đi, chờ sau đó, cô ta sẽ chọn được những công việc nhẹ nhàng hơn.

Làm một tiếng đồng hồ, chị Thuận cũng đã trở lại, nhìn thấy Chu Hiểu Hồng đang làm việc ở đây, quả nhiên sắc mặt tốt hơn không ít, Chu Hiểu Hồng là một người làm chút công việc phải biểu hiện ra như thể mình làm toàn bộ hết thảy, cô ta lập tức chạy tới trước mặt chị Thuận để tranh công.

“Chị Thuận, giờ em đã biết sai rồi, sau này em nhất định sẽ sửa, xin chị Thuận tha thứ cho em đi, để em được ở lại tổ làm việc tiếp.”

“Chị Thuận, chỗ phân tằm này hôm nay đều do em dọn sạch, chị nhìn mà xem, hôm nay dọn sạch cực kỳ,” Biểu tình Chu Hiểu Hồng đắc ý vô cùng, vốn ngay từ đầu cô ta chỉ định làm qua loa thôi, nhưng mà đôi mắt của người phụ nữ tên Tô Hiểu Mạn này quá tinh, luôn đúng lúc mấu chốt tới nhắc nhở cô ta.

Muốn lười biếng cũng không có cách nào lười biếng được, thành thật làm công việc vừa dơ bẩn vừa mệt.

Nhưng mà làm vậy cũng có chỗ tốt, ít nhất có thể mượn cái này lấy được sự tha thứ của chị Thuận.

QUả nhiên, chị Thuận vô cùng vừa lòng gật đầu: “ Hiểu Hồng à, hôm nay cô làm việc rất là tốt đấy.”

Chu Hiểu Phượng đứng ở bên cạnh tức giận nói: “Đã ghi cho chị ta một ngày công,”

Chu Hiểu Hồng nắm chặt ống tay áo, trong lòng thầm mắng Chu Hiểu Phượng và Tô Hiểu Mạn.

“vậy cũng nên.” Chị Thuận không so đo tính toán gì nhiều mấy việc này, ngược lại ôn hòa kéo Chu Hiểu Hồng tới một bên khác.

Lúc này Chu Hiểu Hồng đã cực kỳ đắc ý, cảm thấy hết thảy mọi chuyện đều đang đi theo một hướng tốt đẹp.

Chị Thuận không dám chọc vào người nhà họ Chu, mình chị thôi thì chẳng có biện pháp nào cả, vẫn phải cho cô ta chút mặt mũi mà ghi công điểm vào, còn Chu Hiểu Phượng, cô gái làm bại tướng này luôn bị cô ta đưa vào tròng, mà cái người tên Tô Hiểu Mạn khiến người ta chán ghét kia, sớm hay muộn gì cô ta cũng sẽ để cô biết thế nào là lợi hại.“Tôi vừa mới tới chỗ chị Văn, Hiểu Hồng, bên chỗ chị ấy thiếu người làm, về sau cô sang bên đó làm đi.”

“Cái gì??!!” Chu Hiểu Hồng kinh ngạc biến sắc: “Chị Thuận, em muốn ở lại tổ của chị.”

“Tổ tôi đã đủ người rồi, ngày mai cô đừng tới đây nữa, chỗ chị Văn đang thiếu người, cô cũng biết được tính tình chị Văn thế nào mà, chị ấy đã nói với tôi rồi, cô biết sớm nhất định phải qua bên đó sớm một chút.”

Chị Văn trong miệng chị họ Chu, tên là Chu Văn Văn, lấy chồng trong thôn, cũng là kẻ lưu manh nổi tiếng gần xa trong thôn bọn họ, chị Thuận đồng ý mang mấy chậu tằm con qua đó, Chu Văn Văn mới đồng ý cho Chu Hiểu Hồng tới tổ của họ làm việc.

Nếu mà cô ta dám dùng thủ đoạn gian dối làm việc dưới trướng chị Văn, chị Văn sẽ tới mắng thẳng mặt, không những dám mắng mà chị ấy còn dám đánh.

Chị ấy cũng mang họ Chu, ở bên này toàn người nhà mẹ đẻ, rất ít người dám chọc vào chị.

Sau khi chị Thuận sắp xếp thỏa đáng cho Chu Hiểu Hồng xong thì cho Tô Hiểu Mạn một ánh mắt cảm ơn, lúc nói chuyện phiếm hôm nay, Tô Hiểu Mạn đưa ra cái chủ ý này cho chị, tiễn ôn thần đi một cách quang minh chính đại.

Người ác cần có người ác hơn dạy.

*

“Chị Hiểu Mạn, hôm nay em rất vui mừng.” Chu Hiểu Phượng kéo cánh tay Tô Hiểu Mạn, cảm thấy hôm nay bản thân đã thở ra được một ngụm ác khí.

Tô Hiểu Mạn cười cười lắc đầu.

Hai người đi ra khỏi phòng nuôi tằm, một chiếc xe vận chuyển màu xanh lam quen thuộc dừng ở gần đó, Chu Hiểu Hồng đứng ở bên cửa sổ, nũng nịu mà nói với bên trong: “Là anh Trường Quế hả.”

Chu Hiểu Phượng nghe được nắm chặt hai bàn tay lại, trước kia Chu Hiểu Hồng cũng thích dính bên người Dương Trường Quế, nếu mà anh đi nói chuyện với cô ta, cô ta sẽ nói là xem đối phương như anh trai ruột của mình, anh có tư tưởng suy nghĩ xấu xa mới hiểu lầm mối quan hệ giữa hai người bọn họ.

“Chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ, anh ấy giống như thể là anh trai ruột của chi, sao em có thể hiểu lầm mối quan hệ của bọn chị được?”

Lúc trước Dương Trường Quế và Chu Hiểu Phượng từng vì Chu Hiểu Hồng mà cãi nhau một trận, thiếu chút nữa là hai người họ đường ai nấy đi rồi.

Vân là chị Thuận đánh thức cô: “Nếu hai người các cô mà cãi nhau vì cô ta thì đó là thân giả đau, thù giả mau.”

“Cô ta hận không thể chia cắt tình cảm của hai người.”

Đúng vậy, Chu Hiểu Hồng không thích Dương Trường Quế, lúc ấy cô ta chỉ cố ý làm Chu Hiểu Phượng thấy ghê tởm.

Dương Trường Quế ở trên xe đen mặt, không hề muốn nhìn thấy người khó chơi sát tinh như Chu Hiểu Hồng, càng sợ vợ tương lai của hắn hiểu lầm.

“ANh Trường Quế, sao anh không xuống dưới?”

“Hôm nay làm việc bận bịu bên ngoài cả một ngày mệt mỏi lắm rồi nhỉ, uống nước đi.”

“để anh đợi lâu rồi….”

“Anh mau xuống dưới đi.” Chu Hiểu Hồng biết lúc này Dương Trường Quế tới thì chắc chắn là vì Chu Hiểu Phượng, nhưng hiện tại cô ta đứng ở dưới xe nói những lời này, khẩu khí còn làm như thể Dương Trường Quế tới đây là vì đón cô ta.

“Anh Dương, con gái trong thôn các anh thật là xinh đẹp.” Hôm nay người ngồi phía trước lái xe chính là một anh trai làm vận chuyển khác ở huyện thành tên là Triệu Đông, Triệu Đông nhìn thấy cô gái nũng nịu bên ngoài cửa sổ, không khỏi lên tiếng trêu ghẹo.

Sắc mặt Dương Trường Quế đã bắt đầu thối như thể ăn phải phân, suýt chút nữa định dơ tay bảo Triệu Đông lái xe đi thẳng.

“Để tôi đi xuống.”

Phía sau truyền tới một giọng nam thanh lãnh.

Tạ Minh Đồ đen mặt ngồi ở thùng xe phía sau, cửa sau chất đầy hàng hóa, nếu không dỡ hàng thì anh không đi xuống được, chỉ có thể bò lên ghế trước rồi xuống bằng cửa trước, anh lộn qua lan can trước mặt là có thể nhảy vào ghế điều khiển, nhưng mà hai người ngồi phía trước không ai nhúc nhích cả.

ANh đang vội vàng muốn gặp Mạn Mạn.

“Tạ lão đệ, vậy cậu đi xuống đón vợ cậu đi.” Dương Trường Quế phác lên người Triệu Đông, nhường vị trí cho Tạ Minh Đồ.

Triệu Đông: “??”

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tạ Minh Đồ mở cửa xe, xoay người lưu loát rơi xuống đất.

Chu Hiểu Hồng đứng ngoài xe sửng sốt, cô ta vốn tưởng người xuống xe là Dương Trường Quế, không nghĩ tới mới nháy mắt một chút, một con “mèo đen” co quắp sau thùng xe bỗng dưng nhanh nhẹn nhảy ra, mở cửa xe “rầm” một tiếng đi xuống.
Bình Luận (0)
Comment