Nghe tiếng “tút tút tút”, Khương Du Mạn đưa ống nghe ra khỏi tai, vẻ mặt không thể tin được.
Chẳng lẽ Phó Cảnh Thần lại cúp máy của cô? Chuyện này không thể nào.
Đặt ống nghe lại vào máy bàn, cô vội vàng chạy ra ngoài.
Vừa lúc Tô Văn Tranh đi tới, Khương Du Mạn liền hỏi chuyện này.
“Rất bình thường thôi. Điện thoại đường dài, khi đường dây không tốt, việc kết nối đã khó rồi. Ngay cả khi đã thông suốt, qua nhiều khâu chuyển tiếp như vậy, chỉ cần một chỗ đường dây bận, nó sẽ bị ngắt.”
Nói đến đây, Tô Văn Tranh còn cười: “Đoàn trưởng Phó nhìn thế nào cũng không giống người sẽ cúp điện thoại của cô đâu.”
Chỉ sợ còn ước gì được nghe giọng thêm chút nữa.
Khương Du Mạn đã quen với việc bị trêu chọc nên cũng không cảm thấy ngượng ngùng: “Tôi chỉ là không ngờ lại bị ngắt đột ngột như vậy.”
“Cái này không giống như gọi điện thoại bên ngoài. Cô có thời gian rảnh thì cứ gọi cho cậu ấy đi.”
Tô Văn Tranh vẻ mặt thông cảm: “Đến lúc Tổng Cục Chính trị hỏi tới, tôi sẽ đứng ra chịu trách nhiệm.”
Khương Du Mạn hiện giờ là cột trụ tinh thần của cả Đoàn Văn công Sư đoàn 22. Tất cả những thành tựu hiện tại của họ đều liên quan đến cô.
Chuyện vặt vãnh như gọi nhiều vài cuộc điện thoại, Tô Văn Tranh hoàn toàn có thể chịu trách nhiệm.
Đương nhiên… nếu bà ấy không gánh nổi, chẳng phải vẫn còn có Sư trưởng Nguỵ đó sao?
“Vâng.” Khương Du Mạn nhanh nhẹn đáp, “Cảm ơn Đoàn trưởng.”
Khoảng thời gian một tháng, chỉ dựa vào thư từ, hai người chỉ có thể qua lại thông tin được hai lần.
Điện thoại thì lại khác.
Mặc dù việc kết nối rất phiền phức, nhưng số lần và chất lượng thông tin sẽ được tăng lên đáng kể.
Cảm giác được nghe thấy giọng nói của đối phương, là điều mà thư từ không thể mang lại.
“Đừng khách sáo với tôi như vậy.” Tô Văn Tranh xua tay, “Đi thôi, sắp đến giờ ăn cơm tối rồi, chúng ta cùng đi nhà ăn.”
Nhắc đến nhà ăn, Khương Du Mạn lại nghĩ đến một chuyện khác. Tiếp theo cô cần phải làm thêm món canh tẩm bổ, mà việc này lại phải đến phòng bếp của Tổng Cục Chính trị.
Khương Du Mạn vô thức lại nghĩ đến Tổng Quân khu Đại viện, có lẽ là vì cô nghe Tần Đông Lăng nhắc đến nơi này nhiều quá. Đại viện nằm ngay trung tâm bốn Tổng bộ, vị trí đắc địa vô cùng, đặc biệt gần Tổng cục Chính trị. Nếu có thể ra vào thuận tiện, việc chăm sóc sức khỏe cho Tần Đông Lăng sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Cô lắc đầu, gạt bỏ mấy ý nghĩ xa xôi đó, chuyên tâm cùng mọi người đi về phía nhà bếp.
Cùng lúc đó, Sư đoàn 22.
Sau khi cuộc điện thoại đột ngột cắt ngang, Phó Cảnh Thần cũng có thắc mắc giống Khương Du Mạn. Nhưng anh ở Ban Thông tin Sư đoàn nên nhanh chóng biết được nguyên nhân: một trạm trên đường dây đang có người sử dụng, không thể kết nối lại.
Rời khỏi Ban Thông tin, trong lòng anh vẫn còn vương vấn câu nói cuối cùng của Khương Du Mạn. Cô đã định nói gì, có phải là cô nhớ anh không? Đã nhiều ngày không gặp, cảm giác trống trải trong lòng anh cứ lớn dần.
Trong lúc suy nghĩ, anh vô tình bước đến khu văn phòng Sư đoàn lúc nào không hay.
Vừa lúc đó, chiếc xe Jeep màu xanh quân đội của Sư trưởng Nguỵ Lưu Cương lái vào từ cổng lớn. Ông mở cửa xe, gương mặt rạng rỡ, đầy vẻ thỏa mãn bước xuống. Cảnh vệ đi theo sau, cả hai xách lỉnh kỉnh đồ đạc, đi đứng cứ loảng xoảng, nghe là biết toàn đồ quý hiếm. Nhất là cái hộp cờ, Nguỵ Sư trưởng chắc chắn đã thỏa cơn nghiện cờ tướng ở Sư đoàn 19 mấy ngày qua.
Nhìn thấy Phó Cảnh Thần, vẻ hứng thú của Nguỵ Lưu Cương vẫn ngút ngàn, “Cảnh Thần, đến đây làm gì?”
Không đợi Phó Cảnh Thần trả lời, ông nhanh chóng đưa tay ý bảo anh lên văn phòng lầu trên, “Có chuyện gì thì vào văn phòng nói.”
Thế là, Phó Cảnh Thần đi theo ông. Cảnh vệ tha lôi đống lỉnh kỉnh, đủ loại đồ vật hiếm có cùng với bàn cờ, nhăn nhó theo sau.
Về đến văn phòng, cảnh vệ vội vàng đặt đồ xuống, phát ra tiếng động không hề nhỏ.
“Nhẹ tay chút!” Nguỵ Lưu Cương xót xa đến mức biến sắc, “Đồng chí không nghe lời lão Phó nói à? Toàn là đồ tốt cả đấy, quăng hỏng thì tôi đau lòng lắm!”
Cảnh vệ lẳng lặng bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Nguỵ Lưu Cương đỡ đần sắp xếp vài món, thấy Phó Cảnh Thần đứng một bên, liền bước tới, “Cảnh Thần, tìm tôi có việc gì không ?”
Ông tùy tiện ngồi xuống ghế, hoàn toàn bày ra dáng vẻ "hữu cầu tất ứng".
Phó Cảnh Thần cũng rất thẳng thắn, “Thưa Sư trưởng, tôi muốn xin nghỉ phép một thời gian.”
Hồi mới lên chức Đoàn trưởng, Nguỵ Lưu Cương nói tân quan có ba đốm lửa, không đồng ý cho nghỉ phép. Nhưng giờ đây, ngày nghỉ tích lũy của anh đã đủ để anh đi đi về về Kinh thành, thậm chí còn có thể ở lại đó một thời gian dài.
“Nghỉ phép à…” Nguỵ Lưu Cương sờ cằm, “Đi đâu?”
Phó Cảnh Thần không giấu giếm, “Kinh thành.”
“Kinh thành, ừm, Kinh… KINH THÀNH!”
Nguỵ Lưu Cương như vừa bắt được vàng, hai mắt sáng rực, “Tốt ! Đi Kinh thành tốt! Tiện thể, cho tôi gửi một người đi cùng.”
Từ sau khi Đoàn Văn công rời khỏi Sư đoàn 22, trong lòng Nguỵ Lưu Cương cứ trống hoác, lúc nào cũng tính toán đến chuyện "đóng gói" con trai mình gửi đến Kinh thành. Đáng tiếc tìm mãi không ra cơ hội, mà ông lại sợ người nửa đường trốn về Viện Nghiên cứu.
May mắn trời không tuyệt đường người, giờ Phó Cảnh Thần lại muốn đi Kinh thành, có anh trông chừng, ông cũng yên tâm.
Nguỵ Lưu Cương càng nghĩ càng phấn khích. Ông hỏa tốc phê chuẩn kỳ nghỉ của Phó Cảnh Thần, cấp ngay giấy giới thiệu, chờ anh vừa rời khỏi, ông liền đứng dậy chạy đi tìm Nguỵ Quý Thanh.
“Không đi.” Nguỵ Quý Thanh từ chối dứt khoát.
“Con dám,” Nguỵ Lưu Cương trợn mắt như hổ, “Trừ phi con không muốn nhận người ba này nữa !"
Nghe vậy, Nguỵ Quý Thanh lặng lẽ ngẩng đầu.