Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 471

 
Khương gia không chỉ giả danh thông gia Sư trưởng để mưu đồ sửa tên sổ đỏ, Khương Minh Bân còn lợi dụng chức vụ để nhận hối lộ, đút lót tiền đẩy mấy trường hợp nhân viên tạm thời vào xưởng, vi phạm quy tắc nhà nước. Giờ thì củi mục đổ, lũ kiến chạy tán loạn. Theo hồ sơ Khương Minh Hà bị trả về xưởng dệt, tất cả những chuyện mờ ám giấu dưới đất ẩm thấp đều bị phơi bày ra ánh sáng.

Hiện tại, gã không chỉ phải đối mặt với việc bị cách chức, mà còn phải bồi thường cho những người lẽ ra được nhận vào làm theo đúng quy trình.

“Có lẽ Khương gia có thể xoay xở được số tiền này, nhưng hàng xóm láng giềng đánh giá họ cực kỳ tệ. Hiện giờ họ cũng không còn nghĩ đến chuyện sửa tên sổ đỏ nữa, mà đang bàn nhau bán căn nhà đi.”

Nói đến đây, Tôn Thật Phủ trong lòng cảm thấy buồn bực. Duyên phận giữa người với người sao lại nông cạn đến thế, nếu như đồng chí Hứa Mi có thể ở bên Tổng Tham mưu trưởng thì tốt biết mấy.

Tần Đông Lăng gập tờ báo lại, “Tiểu Mạn trước đây nói thế nào?”

“Cô ấy nói nhà bán hay không cũng được, nhưng phần của mẹ cô ấy nhất định phải lấy ra.” Lời này không ít người biết, Tôn Thật Phủ tự nhiên có thể hỏi thăm được.

“Vậy cậu cứ theo dõi sát sao, nếu họ thật sự bán, phần nên thuộc về con bé thì không thể thiếu một đồng.” Tần Đông Lăng đương nhiên ủng hộ cách làm của con gái.

Tôn Thật Phủ gật đầu, có điều suy nghĩ, “Tổng Tham mưu trưởng, ngài không nghĩ đến việc mua lại căn nhà đó sao?”

Tần Đông Lăng bình tĩnh nhìn hắn, “Tiểu Mạn đã không muốn, mua về cho ai ở? Căn hộ đó Hứa Mi chưa từng ở một ngày nào, từ khi Khương Minh Bân và đám người đó vào ở, Khương Du Mạn không thích, ta cũng không thích.”

“Ngài nói phải.” Tôn Thật Phủ liên tục gật đầu.

Là hắn hồ đồ rồi. Giờ đây, Tổng Tham mưu trưởng đã không cần dựa vào những thứ vô nghĩa đó để hoài niệm về đồng chí Hứa Mi, bởi vì ông đã có con gái và gia đình con ở bên cạnh.

Tần Đông Lăng cực kỳ tuân thủ lời hứa với Khương Du Mạn, hơn nữa, bát canh bồi bổ do đích thân cô mang tới lần nào cũng khiến ông cảm thấy phấn chấn.

Nhưng trước đây là trước đây, lần này lại khác. Đây là Tổng cục Chính trị, cô đã làm cách nào để nấu được?

Khương Du Mạn nhìn ra sự nghi hoặc của ông, chủ động giải thích, “Con đã đến nhà ăn mượn bếp. Vừa nghe nói là nấu cho Tổng Tham mưu trưởng, mọi người đều nhiệt tình lắm ạ.”

“Con có lòng là tốt rồi, không cần phiền phức như vậy.” Tần Đông Lăng hiển nhiên có chút xót xa.

Khương Du Mạn đáp: “Làm con cái, đây đều là bổn phận thôi ạ.”

Còn chưa thể nghe con gái gọi một tiếng “Ba”, nhưng câu nói này đã khiến Tần Đông Lăng trong lòng ngọt ngào như ăn mật.

Đặt chén xuống, ông lại nghĩ muốn tặng cho cô một chút quà gì đó, “Tiểu Mạn, cuối tuần này con rảnh vào lúc nào?”

Khương Du Mạn tuy không rõ vì sao ông hỏi vậy, vẫn suy nghĩ một chút, nói: “Ngày kia đi ạ, có chuyện gì sao?”

“Ngày kia vừa vặn, ta sẽ đưa con đi gặp Chính ủy một chuyến.” Tần Đông Lăng bình tĩnh nói ra một chuyện đáng kinh ngạc.

Chính ủy?

Khương Du Mạn kinh ngạc ngẩng đầu, là Chính ủy mà cô đang nghĩ tới sao?

Tôn Thật Phủ rất săn sóc giải thích: “Tiểu thư, cô có điều không biết, Chính ủy và Tổng Tham mưu trưởng có quan hệ đặc biệt tốt. Nếu ông ấy biết đến cô, nhất định sẽ rất vui mừng.”

Miệng lỡ lời, hắn vô thức gọi Khương Du Mạn là "Tiểu thư" trước mặt Tần Đông Lăng. Bất quá, vì cả hai đã chấp nhận thân phận, cũng không ai cảm thấy có gì không ổn.

“Có vẻ hơi đột ngột không ạ?” Khương Du Mạn có nhiều chút thấp thỏm, “Ngày kia con còn tính về nhà xem Tiểu Diệp nữa.”

Từ khoảnh khắc biết Tần Đông Lăng là ba ruột, Khương Du Mạn đã chấp nhận bản thân có một thân phận không hề tầm thường, nhưng việc ông đột ngột nói dẫn cô đi gặp Chính ủy vẫn khiến cô giật mình.

Huống chi, cô quả thật đã không hề nói dối.

Kể từ ngày đến đây, cô vẫn luôn chưa gặp lại mẹ chồng và con trai. Tuy rằng từ lúc ba mẹ chồng trở về, Tiểu Diệp đã không còn do cô một mình chăm sóc cả ngày, nhưng hai mẹ con chưa bao giờ phải xa nhau lâu đến thế. Lòng nhớ mong theo ngày tháng xa cách cứ thế tăng lên bội phần.

Nhắc đến Tiểu Diệp, Tần Đông Lăng lập tức chuyển hướng suy nghĩ. Gặp Chính ủy tuy quan trọng, nhưng điều quan trọng nhất lúc này, chắc chắn là gặp Tiểu Diệp. Chẳng qua, ông đang tĩnh dưỡng, cũng không tiện đi cùng. Nghĩ đến đây, Tần Đông Lăng hơi trầm mặc.

“Kia... lúc đó để tôi tiện đường đưa cô về.” Tôn Thật Phủ đề nghị, nhân tiện nói luôn những lời mà Tổng Tham mưu trưởng khó mở miệng.

Khương Du Mạn không từ chối, “Vậy thì làm phiền chú Tôn.”

“Đừng khách sáo với tôi,” Tôn Thật Phủ cười toe toét. Thân là cảnh vệ viên, hắn thật sự vì vị Tổng Tham mưu trưởng này mà sầu thối ruột.

Nói thêm vài câu nữa, Khương Du Mạn mới rời khỏi bệnh viện, trở lại phòng luyện tập.

Các nữ binh vừa tan giấc ngủ trưa, chưa đến giờ tập múa. Ngụy Tình cứ thở ngắn than dài không ngớt.

Văn Yến nhìn không nổi nữa: “Cậu làm sao đấy? Cả ngày cứ như người mất hồn mất vía.”

“Cậu còn lạ gì cô ấy?” Phó Hải Đường cười trộm, “Chắc chắn là đang tương tư người ta rồi.”

Mặt Ngụy Tình thoắt cái đỏ bừng, nhưng vẫn cố ngước cằm lên, làm ra vẻ mạnh mẽ, “Các cậu không hiểu đâu. Lúc anh ấy dùng đôi mắt ẩn sau cặp kinh đó nhìn tớ, tớ ... Tóm lại, cái khí chất ấy không phải người trong quân đội nào cũng có được đâu.”

Nói đến cuối, không hiểu cô nàng lại nghĩ đến cảnh tượng nào đó mà cứ khúc khích cười mãi.
 

Bình Luận (0)
Comment