Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 481

 
Ký túc xá của Phòng in ấn – xuất bản khá gần, nhận được câu trả lời chính xác, Ngụy Tình cười híp cả mắt, chỉ tay về một hướng: “Em trọ ở dãy nhà đó!”

Nguỵ Quý Thanh đưa mắt nhìn theo, rồi nhanh chóng ghi nhớ trong lòng.

Hai người trò chuyện thêm vài câu. Vì Ngụy Tình còn phải quay về huấn luyện, cô vẫy tay chào tạm biệt hắn.

Qua ô cửa sổ phòng thu phát, hắn vẫn còn thấy cô đi được hai bước lại quay đầu lại, vẫy tay với hắn. Nguỵ Quý Thanh còn chưa kịp giơ tay đáp lại thì Ngụy Tình đã quay đi ngay, cái đầu lắc lư nhẹ nhàng, rõ ràng là tâm trạng đang cực kỳ vui vẻ.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, không hiểu vì sao, tâm trạng hắn cũng tốt lên rất nhiều.

Nguỵ Quý Thanh cất thịt khô vào, chuẩn bị cầm gói đồ của mình rời đi. Vừa cúi người, hắn chợt thấy một mảnh giấy rơi trên sàn. Hắn nhớ lại khoảnh khắc Ngụy Tình kéo gói đồ ra để lấy thịt khô cho mình, nên nghĩ rằng đó là đồ rơi ra từ túi của cô.

Tờ giấy này chỉ được gấp lại đơn giản, không có phong bì bao bọc, không rõ là thư hay giấy trắng. Nguỵ Quý Thanh do dự một chút rồi nhặt lên. Ngón tay thon dài cẩn thận luồn vào mép gấp, mở trang giấy ra.

Vừa mở, đập vào mắt hắn là nét chữ bay bổng, phóng khoáng của Ngụy Liêu.

— “Tình Nhi, ta nghe nói Nguỵ Quý Thanh kia cũng về Tổng cục Chính trị, con phải cẩn thận đừng để bị nó chiếm tiện nghi…”

Chỉ nhìn thấy hàng chữ này thôi, Nguỵ Quý Thanh đã nhanh chóng gấp lại. Không cần nói nhiều, chắc chắn là Ngụy lão nghe tin từ ba hắn nên truyền tin này cho cháu gái.

Nhìn tờ giấy, nhớ lại nội dung trong thư, Nguỵ Quý Thanh cảm thấy đau đầu vô cùng. Hắn không ngờ rằng vừa biết được chỗ ở của Ngụy Tình thì hắn đã phải mang cái thư thế này đi trả lại.

Nhớ lại lời dặn dò của Quân trưởng, hắn vừa cảm thấy dở khóc dở cười và lại có chút bất đắc dĩ.

Rốt cuộc là ai bị chiếm tiện nghi đây?

Khác với sự băn khoăn, phiền muộn của Nguỵ Quý Thanh, Ngụy Tình căn giờ, tính toán khi Nguỵ Quý Thanh không còn nhìn thấy bóng dáng mình nữa, cô liền hưng phấn muốn hét lên một tiếng. Cô lập tức ông bọc đồ phóng như bay về phía ký túc xá.

Khi chạy vào ký túc xá, cô vẫn còn th* d*c, hai má ửng hồng vì vui sướng.

“Ngụy Tình, cậu sao thế? Sao lại vui mừng đến vậy?” Thấy cô kích động như vậy, Văn Yến tò mò không thôi.

Chung Bội Lan thì lại chú ý đến bọc đồ trong tay cô. Gói thịt khô thơm phức kia chắc chắn là ngon lắm đây.

“Các cậu tuyệt đối không đoán được, hôm nay tớ ra ngoài đã gặp ai đâu!” Ngụy Tình đóng sầm cửa ký túc xá lại, hưng phấn đi đi lại lại trong phòng.

Thấy Phó Hải Đường đang ngồi thẫn thờ một bên, cô bước nhanh tới, “Tiểu Đường Đường, cậu nghĩ gì thế?”

“Hả?” Phó Hải Đường giật mình hoàn hồn, “Cậu nói gì cơ?”

Hôm qua, sau khi biết thân thế của chị dâu, cô chỉ thấy kinh ngạc, kỳ thực không có nhiều thời gian để suy nghĩ sâu xa. Mãi cho đến vừa rồi, thấy Ngụy Tình đi đi lại lại trong ký túc xá, cô lại nhớ đến Khương Du Mạn và bất giác ngẩn ngơ.

May mà Ngụy Tình không hỏi nhiều.

Nguỵ Tình thì đang trong cơn hưng phấn tột độ, không cần các bạn hỏi nhiều, cô đã vội vàng kể lại chi tiết chuyện ở phòng thu phát vừa rồi.

“Ô ~” Văn Yến nở nụ cười đầy ẩn ý, “Các cậu quả thực là hữu duyên đấy!”

Chung Bội Lan và Phó Hải Đường đều không mấy quan tâm đến chuyện tình cảm nam nữ, hai người chỉ cổ vũ Ngụy Tình: “Cố lên, tranh thủ lần này chúng ta đều được đề bạt cấp bậc, như vậy là không phải lo nghĩ gì nữa!”

“Ừm!”

Được đề bạt rồi mới có thể tính chuyện yêu đương, đó là quy tắc ngầm trong quân đội. Hiện tại, với thực lực của Đoàn Văn công Sư đoàn 22, cô không cần phải "đi cửa sau", cô có thể dựa vào nỗ lực của chính mình để giành được danh ngạch đề bạt.

“Đại tiểu thư này sao lại không biết thẹn chút nào vậy? Cậu làm sao dám đảm bảo sau khi được đề bạt, người ta sẽ đồng ý?” Văn Yến trêu chọc.

Ngụy Tình hừ hừ hai tiếng: “Tớ có nhiều cách lắm!”

Nếu Nguỵ Quý Thanh không chịu, cô sẽ tìm đến mẹ hắn và cả Nguỵ Sư trưởng. Ba mẹ đều đã thu phục được rồi, còn sợ trị không được hắn sao?

Cả ký túc xá cười vang. Tiếng cười trong trẻo như chuông bạc lan đi rất xa, ngay cả ở hành lang cũng có thể nghe thấy lờ mờ.

Hách Dạng vừa lúc ôm kịch bản đi ngang qua, nghe thấy tiếng cười từ bên trong, lòng cô ta dâng lên một nỗi chua xót.

Kịch bản của Đoàn Văn công Sư đoàn 22 được duyệt ngay lần đầu, còn kịch bản của cô ta thì đã sửa đi sửa lại bao nhiêu lần, nhưng vẫn bị Cô Cao Phi đ.á.n.h giá là chưa đạt. Lần trước thậm chí còn không có cả ý kiến chỉnh sửa!

Nghĩ đến sự giục giã của Khuông Đoàn trưởng, và thái độ ngày càng tiêu cực của các nữ binh Đoàn Ca vũ Chiến Kỳ, áp lực tâm lý của Hách Dạng càng lúc càng lớn.

Cô ta đứng ở cửa hành lang một lát, rồi quay người đi xuống lầu, chuẩn bị đến văn phòng tiếp tục chỉnh sửa kịch bản.

Oan gia ngõ hẹp, vừa ra khỏi ký túc xá, cô ta lại thấy Khương Du Mạn rẽ từ một con đường nhỏ khác đi tới. Hách Dạng không muốn chạm mặt nên nhanh chóng tránh sang một bên.

Đi được hai bước dọc con đường nhỏ, cô ta không nhịn được quay đầu nhìn lại. Cảnh Khương Du Mạn bước vào ký túc xá như cô ta dự đoán không xảy ra. Ngược lại, cô ta thấy Khương Du Mạn đang nói chuyện với một nam đồng chí.

Vị nam đồng chí đối diện cô ấy có vẻ ngoài rất xuất sắc, mặc một chiếc áo sơ mi trắng thùng thình, vòng eo ẩn hiện, đeo kính, toát lên khí chất trí thức.

 

Bình Luận (0)
Comment