Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 483

 
Lúc này, trong xe, Tôn Thật Phủ đang tươi cười vui vẻ kể cho Khương Du Mạn nghe chuyện thú vị hôm nay: “Tiểu Diệp chịu để Tổng Tham mưu trưởng ôm, nhưng lại thích rút râu của ông ấy. Mà râu thì ngắn, rút không được nên nó dỗi, Tổng Tham mưu trưởng đành phải tự mình nhổ râu đưa cho nó.”

Ai cũng nói râu cọp không được rút. Ai mà ngờ được Tổng Tham mưu trưởng, người luôn giữ vẻ uy nghiêm trước mặt người ngoài, ở nhà lại phải tự nhổ râu cho cháu ngoại chơi cơ chứ?

“Càng ngày càng hư.”

Khương Du Mạn cũng bất đắc dĩ vô cùng: “Chú cũng nên khuyên nhủ ông ấy, không thể cái gì cũng chiều theo Tiểu Diệp, như vậy là không đúng đâu.”

Tôn Thật Phủ cười ha hả, “Tổng Tham mưu trưởng đang vui lắm đấy, cô không biết đâu, hôm nay ấn tượng của ông ấy về đồng chí Cảnh Thần tốt vô cùng.”

Nghe nhắc đến Phó Cảnh Thần, Khương Du Mạn càng chăm chú lắng nghe.

“Đồng chí Cảnh Thần thật sự rất tốt, người vừa cao ráo tuấn tú, lại còn biết cách cư xử với người lớn tuổi, giống như cô vậy, quả thực khiến người ta quý mến từ tận đáy lòng.”

Tôn Thật Phủ vốn là người ở bên cạnh Tần Đông Lăng, tính cách hài hước, những chuyện vặt vãnh xảy ra trong ngày cũng được hắn kể lại hết sức sinh động.

“Cháu còn không biết anh ấy có cái mặt này đấy,” Khương Du Mạn bật cười khi nghe kể Phó Cảnh Thần đã gọi mấy tiếng ‘ba, ba,’ cho đến khi Tần Đông Lăng chịu đáp lời mới thôi.

Tôn Thật Phủ cũng vui lây, “Cha vợ nhìn con rể thì chỗ nào cũng thấy không vừa mắt, đồng chí Cảnh Thần quả là quá thông minh rồi!”

Chiếc xe vừa rẽ ngoặt, đã thấy cổng khu đại viện phía Tây Kinh thành. Tôn Thật Phủ liếc xéo sang Khương Du Mạn, thấy khóe môi cô vẫn còn vương nụ cười, trong lòng thầm tiếc nuối.

Tiểu thư đây ngoại hình đẹp, tính cách tốt, năng lực giỏi, tóm lại là mọi thứ đều hoàn hảo, Tổng Tham mưu trưởng có cô con gái như vậy thì ngủ cũng phải cười. Chỉ có một điều duy nhất, cô dường như có khúc mắc riêng, chưa mở lời gọi 'ba,' dù cô không hề kháng cự chồng con thân thiết với ông.

Tôn Thật Phủ hiểu Khương Du Mạn cần thời gian, nhưng với tư cách là cấp dưới đắc lực kiêm bạn bè nhiều năm của Tổng Tham mưu trưởng, hắn chỉ mong ngày này đến sớm hơn. Bởi lẽ, lúc này, đối với Tổng Tham mưu trưởng, khôngcó bất cứ thứ gì có thể sánh bằng tiếng ‘ba’ của Khương Du Mạn. À không ... Có lẽ Tiểu Diệp gọi ‘ông ngoại’ cũng rất có ý nghĩa, nhưng đó cũng là vì thằng bé là con của Khương Du Mạn.

Trong lúc miên man suy nghĩ, chiếc xe đã chạy vào đại viện. Xe dừng lại bên ngoài cổng, hai người nhanh chân bước vào.

“Mạn Mạn về rồi!” Trong sân, Mẹ Phó vừa nhìn thấy cô đã mừng rỡ, vội vàng gọi vào trong nhà một tiếng.

Phó Tự Diệp lập tức vội vã thò cái đầu nhỏ ra sau cánh cổng lớn. Giờ thằng bé đã biết ‘Mạn Mạn’ là tên mẹ, nên vừa nghe thấy liền chạy ra ngay.

Nhìn đứa trẻ con nho nhỏ đứng thập thò ở cổng, Khương Du Mạn thấy đáng yêu vô cùng, cười hỏi: “Là ai mà ngoan thế nhỉ?”

Phó Tự Diệp dùng tay bám chặt lấy cánh cổng, khúc khích cười, giấu khuôn mặt tròn vo ra phía sau.

Tần Đông Lăng cũng bước ra, giải thích: “Thằng bé này tinh ranh lắm, ban nãy vẫn còn quanh quẩn ở đây, vừa nghe thấy tên con là chạy ra liền.”

Khi ông nói chuyện, Phó Cảnh Thần cũng đi ra, một tay bế bổng con trai đang níu lấy cánh cửa lên. Được ba ba ôm, Phó Tự Diệp cảm thấy mình cao nhất thiên hạ, lại mon men thò người ra, hướng về phía Khương Du Mạn chìa tay đòi bế.

“Mẹ mệt rồi, ba ba bế con,” Phó Cảnh Thần hơi nghiêng người, khéo léo đỡ lưng con trai.

Tiểu Diệp bĩu bĩu môi, lại chuyển hướng về phía Tần Đông Lăng giơ tay. Tần Đông Lăng lập tức một tay đón lấy cháu ngoại, “Được rồi, ông ngoại bế con, con còn muốn chơi râu nữa không?”

“Ngài đừng nuông chiều thằng bé quá.” Khương Du Mạn vội vàng lên tiếng can ngăn, “Trẻ con cũng cần phải có quy củ. Ngài là bề trên, sao có thể để nó muốn làm gì thì làm được?”

Cô vừa nói vừa liếc nhìn Phó Tự Diệp một cái, ánh mắt không nặng không nhẹ nhưng đầy uy lực. Thằng bé bắt được ánh mắt của mẹ, thấy mẹ không vui rồi, lập tức rụt tay nhỏ lại, giấu ra sau lưng, rồi ghé cằm tựa vào vai Tần Đông Lăng, co người lại như một chú mèo con.

Tần Đông Lăng cũng không muốn làm trái ý con gái, cả nhà cùng nhau đi vào nhà.

Vừa vào phòng, Khương Du Mạn mới thấy Hạng Lập Phong cũng đang ngồi bên trong. Lúc này, hai tay hắn đặt thẳng trên đầu gối, tư thế ngồi nghiêm chỉnh hết mức có thể. Trạng thái này còn chính thức hơn cả trăm lần so với lúc cô thấy hắn ở Sư đoàn 22. Thấy Khương Du Mạn bước vào, hắn còn đứng dậy chào hỏi.

Đầu óc Hạng Lập Phong thì lại đang quay mòng mòng, hôm nay hắn tới thăm hỏi mẹ Phó, thấy Tổng Tham mưu trưởng Tần Đông Lăng tự xưng là ông ngoại của Tiểu Diệp, hắn đã sốc đến mức nào chứ! Khương Du Mạn rốt cuộc phải có tính cách tốt đến mức nào, mới được Tổng Tham mưu trưởng nhận làm con gái, lại còn đối xử tốt với Tiểu Diệp, đến vậy… Nghĩ đến đây, Hạng Lập Phong nhìn Khương Du Mạn với vẻ mặt đầy thán phục.

“Đồng chí Hạng Lập Phong tới đấy à ?” Bắt gặp ánh mắt thán phục của hắn, Khương Du Mạn mới nhớ đến lần này không chỉ Phó Cảnh Thần trở về.

Nhìn thấy hắn, trong lòng cô cũng có chút cảm thán Sư trưởng Nguỵ đột nhiên duyệt phép rộng rãi thật.

Phó Cảnh Thần về được, Hạng Lập Phong cũng về được.

 

Bình Luận (0)
Comment