Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 486

 
Nhưng người xui xẻo thì uống nước lạnh cũng mắc răng. Rõ ràng trời không còn sớm, hai người đi ra ngoài cả một đoạn đường dài mà lại không hề gặp một ai.

Thế nhưng, đợi sau khi hai vợ chồng tách ra, lúc Phó Cảnh Thần một mình quay về, anh lại đối diện với Nam Dung ngay trước cổng.

Nhìn ánh mắt phức tạp đầy thương hại của đối phương, lòng Phó Cảnh Thần bỗng dưng trầm xuống.

Từ cái ngày mẹ Phó một mình ôm Tiểu Diệp quay về, Nam Dung đã cảm thấy, cô con dâu nhà họ Phó kia chắc chắn là không chịu nổi khổ cực ở nông thôn, nên đã ly hôn với Phó Cảnh Thần rồi.

Đại viện vốn chỉ lớn có thế, chuyện Phó gia được minh oan lại là đề tài bàn tán sôi nổi của mọi người. Nam Dung thỉnh thoảng 'buôn' vài câu, tin tức tự nhiên lan truyền khắp xóm giềng.

Lúc này, thấy Phó Cảnh Thần sáng sớm tinh mơ trở về nhà, bà ta càng tin chắc suy đoán của mình, cùng những người phụ nữ khác bàn tán khí thế ngất trời.

“Chị Dung nghe tin có nhầm không đấy? Lúc trước tôi còn nghe bà Phó nói, con dâu bà ấy tối nay sẽ về mà.” Có người thắc mắc.

Nam Dung mỉa mai cười, không giải thích gì thêm, chỉ hỏi: “Thế từ lúc nhà họ Phó trở về, có ai trong các bà gặp mặt con dâu nhà họ chưa?”

Mấy người phụ nữ có mặt nhìn nhau, rồi đồng loạt lắc đầu.

“Kỳ lạ thật đấy,” Nam Dung buồn bã nói: “Một người sống sờ sờ mà lại không thấy đâu, các bà nói xem chuyện này là thế nào?”

Mọi người càng không nói nên lời.

Cán cân trong lòng đã nghiêng, lúc này họ đều tin vào suy đoán của Nam Dung.

Nhưng những người có mặt đều là các gia đình có tiếng tăm, nên câu chuyện chỉ dừng lại ở đó. Họ nhanh chóng chuyển sang hỏi chuyện khác.

“À mà chị Dung này, con trai chị cũng lớn tuổi rồi, vợ chồng chúng nó sao còn chưa tính toán sinh cho chị một đứa cháu bế bồng thế?” Người nói chuyện khoảng 40 tuổi, tên là Hồ Thiếu Phương, nhà ở gần nhà Nam Dung.

Những người khác cũng hùa theo: “Đúng đấy, nhắc mới nhớ, con trai con dâu nhà chị cũng kết hôn cùng năm với nhà họ Phó mà.”

Nhắc tới chuyện này, Nam Dung không nhanh không chậm sửa lại mái tóc, vẻ mặt kiêu hãnh xen lẫn chút tự mãn: “Chuyện của người trẻ tuổi thì gấp gáp làm gì? Con dâu tôi đang bận công việc đấy. Đâu có rảnh rỗi như chúng ta. Cứ đợi chúng nó xong việc rồi tính.”

Nghe vậy, Hồ Thiếu Phương bĩu môi.

Người khác đua sự nghiệp còn có thể chấp nhận, nhưng ai mà chẳng biết con trai con dâu Nam Dung đều chỉ là nhân viên tạm thời, đặc biệt là con trai bà ta, rõ ràng lớn tuổi hơn Phó Cảnh Thần, mà hiện tại vẫn chỉ là cấp liên trường.

Bận công việc cái gì chứ?

Hồ Thiếu Phương nghi ngờ Nam Dung có ý kiến lớn như vậy với nhà họ Phó, không chừng là do ghen tị vì Phó Cảnh Thần có bản lĩnh, nên mới cứ khăng khăng nói người ta ly hôn.

Rốt cuộc, một đoàn trưởng trẻ tuổi như Phó Cảnh Thần, về sau khả năng lớn quân hàm sẽ không hề thấp so với bất kỳ ai trong đại viện này.

Hơn nữa, biết đâu đấy nhà họ Phó còn có cơ hội chuyển vào khu tập thể Tổng Quân khu... Chuyện này, ai mà đoán trước được.

Những người khác trong lòng đại khái cũng có suy nghĩ tương tự.

Ở chung một đại viện, thêm nữa người nhà ai cũng có chức vị, chuyện “nhà nào cũng có quyển kinh khó đọc” thì ai cũng hiểu rõ.

Chẳng qua, mặt mũi vẫn phải làm cho đúng chỗ. Mọi người cười gật đầu: “Quả thật là phải thế thôi, Khang Niên và Phan Kỳ còn trẻ, không cần phải sốt ruột.”

“Đúng vậy, tôi vẫn luôn nói với chúng nó, thay vì vội vàng sinh con, chi bằng trước hết hãy lo cho bản thân cho tốt đã. Tránh cho con sinh ra lại phải chịu khổ, các bà xem nhà kia kìa.”

Nam Dung hất cằm về hướng nhà họ Phó, ý đồ không cần nói cũng rõ.

Những người khác ngầm trao đổi ánh mắt, không ai lên tiếng.

Nói vài câu nữa, mọi người mới chia tay nhau.

Hồ Thiếu Phương về đến nhà, vừa lúc gặp chị chồng cả của mình đang ở đó, bà không nhịn được kể lại chuyện này.

Cuối cùng, bà nói: “Nhà họ Phó có cả Sư trưởng chống lưng, Phó Cảnh Thần lại trẻ tuổi, dù không có mẹ ruột chăm nom, thì cũng có bà nội bế bồng. Cùng lắm thì đứa trẻ cũng không đến nỗi bị thiệt thòi đâu.”

Chị chồng cả nhíu mày, “Các em nói nhà họ Phó, có phải là cái nhà có cây to trong sân không?”

Bà ta mô tả kỹ càng vị trí, kết hợp với đặc điểm cây cối trong sân, Hồ Thiếu Phương liền gật đầu ngay tắp lự.

“Sao chị lại biết nhà họ?” Bởi vì gần đây phải đến thăm mẹ chồng, chị chồng cả thường xuyên lui tới, nhưng sao lại có ấn tượng về nhà họ Phó.

“Hai hôm nay, trước cổng nhà người ta ngày nào cũng đỗ một chiếc xe Hồng Kỳ. Cấp bậc như bố chồng chị mà cũng không được lái, cho nên tôi mới ấn tượng sâu sắc.” Chị chồng cả giải thích.

“Chị thấy nhiều lần rồi, có một cô tuổi tác cũng xấp xỉ chị, ôm đứa bé đứng trước cửa, nên mới hỏi cô.”

Nhà chồng bà Hồ Thiếu Phương cũng họ Hồ. Chị cả nhà họ Hồ lấy được chồng tốt, đang ở trong khu tập thể Tổng Quân khu. Chính vì thế, Hồ Thiếu Phương mới luôn kính nể và hiếu kính bố mẹ chồng, mục đích là để lấy lòng chị chồng cả.

Trong nhận thức của bà ta, cấp bậc ở khu tập thể Tổng Quân khu đều rất cao, không ngờ lại có thể nghe được điều này từ miệng chị chồng.

“Cả chức vị của bố chồng chị mà cũng không lái được, thế là ai vậy ạ?” Bà Hồ Thiếu Phương vội vàng hỏi.

 

Bình Luận (0)
Comment