Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 503

 
Nguỵ Lưu Cương không hay biết Khương Du Mạn nghĩ gì về mình, vẫn ra sức truyền thụ kinh nghiệm: “Chuyện này trước mắt không có vấn đề gì là tôi yên tâm rồi. À phải rồi, Cảnh Thần bao giờ về thế nhỉ... Thôi, Hứa Thanh đến tìm tôi rồi, không nói chuyện với cô nữa nhé!”

“Tút… tút… tút…” Đầu dây bên kia cúp máy.

Khương Du Mạn đặt ống nghe xuống, nhìn sang Tiếu bộ trưởng.

Tiếu bộ trưởng còn đang ngơ ngác: “Nói xong rồi hả? Sao mà nhanh vậy?”

Bình thường Nguỵ Lưu Cương gọi điện cho ông ta, thích nhất là chuyện gì cũng lôi ra nói, từ Đông sang Tây, có có không không, cái gì cũng phải "tám" một lượt. Cúp máy nhanh như vậy, Tiếu bộ trưởng quả thật thấy hơi không quen.

“Có người đến văn phòng tìm ông ấy.”

“À.” Tiếu bộ trưởng chợt bừng tỉnh.

Đề tài kết thúc tại đây, nhất thời, văn phòng rơi vào im lặng.

Nhìn Tần Đông Lăng, Tiếu bộ trưởng cố gắng làm dịu không khí. Suy nghĩ hồi lâu, mắt ông ta sáng lên: “Tổng Tham mưu trưởng, vậy chi bằng ngài về nghỉ ngơi trước? Chờ Hách Dạng tỉnh lại, tôi sẽ gọi điện báo cáo ngài?”

“Đầu sỏ” Hách Dạng còn không biết bao giờ mới tỉnh, Tần Đông Lăng cứ ở mãi trong văn phòng ông ta, cái cảm giác áp lực quả thật quá lớn.

“Được,” Tần Đông Lăng gật đầu.

Chờ bản thanh minh của tờ 《Tự Do Ngôn Luận》được đăng tải, tưởng tượng cũng biết sẽ gây ra một cơn sóng lớn đến mức nào. Quả thực ông không có thời gian nán lại đây chờ đợi, cần phải chuẩn bị từ sớm trước khi thanh minh được công bố. Ít nhất, ông không thể để con gái mình bị những lời đồn thổi ác ý hãm hại.

Nghĩ đến đây, dưới cái nhìn dõi theo của Tiếu bộ trưởng và Tô Văn Tranh, Tần Đông Lăng và Khương Du Mạn cùng nhau bước ra cửa.

Tống Chí Bình đứng sát bên cửa, thấy hai người đi tới thì vội vã rụt lại, cúi đầu lí nhí.

Lúc trước còn dám trợn mắt lườm nguýt Khương Du Mạn, vậy mà giờ đây đến nhìn thẳng vào cô cũng không dám, thật khiến người ta phải cảm thán.

Tôn Thật Phủ đi trước mở cửa.

Đợi hai cha con bước ra ngoài, hắn quay đầu lại nhìn Tiếu bộ trưởng, rồi lại nhìn Tống Chí Bình. Thấy Tiếu bộ trưởng gật đầu, hắn mới đi theo họ.

Cánh cửa đóng lại, hoàn toàn ngăn cách ba bóng người.

“Tiếu bộ trưởng, nếu đã xác định là người khác đổ oan, vậy hẳn là sẽ không ảnh hưởng gì đâu, đúng không?” Trong phòng, Tô Văn Tranh cố ý hỏi lại lần nữa cho chắc chắn.

“Đương nhiên là sẽ không có ảnh hưởng gì rồi,” Tiếu bộ trưởng lau mồ hôi trên thái dương, thở dài thườn thượt. “Tô đoàn trưởng, đồng chí Khương Du Mạn là con gái của Tổng Tham mưu trưởng, chuyện này đáng lẽ cô phải nhắc tôi sớm một tiếng chứ!”

Tô Văn Tranh thầm cười khổ. Đâu phải bà không nhắc, mà chính bà cũng chỉ mới biết tin này không lâu. Tuy nhiên, lời này không cần thiết phải giải thích cho ông ta.

Nói thêm vài câu qua loa, bà trở về văn phòng.

Vừa bước vào, Dương Vận và Trang Uyển Bạch đã nhìn bà chằm chằm với ánh mắt rực lửa, bên kia Khuông đoàn trưởng cùng nhóm người cũng dõi mắt theo sát.

Bị nhiều người nhìn như vậy, Tô Văn Tranh chỉ khẽ gật đầu với cấp dưới của mình.

Dương Vận và Trang Uyển Bạch thở phào nhẹ nhõm.

“Tô đoàn trưởng, chuyện bên các cô giải quyết xong rồi à?” Khuông đoàn trưởng thấy vậy, gượng cười nói: “Đây quả là chuyện tốt!”

Tô Văn Tranh dĩ nhiên không bỏ lỡ vẻ tiếc nuối thoảng qua đáy mắt bà ta.

Cẩn thận nghĩ lại, Đoàn Văn công Sư đoàn 22 rơi vào vòng xoáy dư luận nửa ngày nay, cả Đoàn ca vũ Chiến kỳ ai nấy đều hân hoan vui mừng, sợ là chỉ mong họ gặp chuyện.

Nhớ đến việc tốt mà Hách Dạng đã làm, Tô Văn Tranh khoanh tay: “Nhắc đến chuyện này, Khuông đoàn trưởng, sao các cô không đến bệnh viện thăm Hách Dạng?”

Nghe bà nhắc đến Hách Dạng, nụ cười trên khóe miệng Khuông đoàn trưởng hơi cứng lại.

Mấy đồng chí kia đột nhiên đến muốn đưa Hách Dạng đi, bà ta đoán chuyện này không ổn, nhưng văn phòng Bộ Chính trị kín người hết chỗ, bà ta không dám đi hỏi. Lúc này thấy vẻ mặt của Tô Văn Tranh, Khương đoàn trưởng theo bản năng có một dự cảm chẳng lành.

Giây tiếp theo, lời nói của Tô Văn Tranh đã xác nhận dự cảm của bà ta.

“Người của 《Tự Do Ngôn Luận》 nói rằng, người bôi nhọ Tổng Tham mưu trưởng và cô Du Mạn, chính là Hách Dạng.”

Sắc mặt mọi người trong Đoàn Chiến kỳ thay đổi, Khuông đoàn trưởng càng thêm phản đối kịch liệt: “Không thể nào! Hách Dạng không đời nào làm chuyện đó!”

Rõ ràng vừa rồi còn thong thả chờ xem trò cười của Đoàn Văn công Sư đoàn 22, kết quả chớp mắt một cái, ngọn lửa chiến sự đã lan đến người họ.

“Thế tại sao người ta đến tìm, còn chưa nói gì, cô ta đã chột dạ ngất xỉu?”

Nghe vậy, mọi người trong Đoàn ca vũ Chiến kỳ nhíu mày. Tục ngữ nói “hành vi ngay thẳng, không sợ bóng nghiêng”. Việc Hách Dạng ngất xỉu vô cớ, bản thân đã nói lên rất nhiều vấn đề.

Chẳng lẽ thật sự là cô ta làm? Vậy thì t.h.ả.m rồi, bôi nhọ Tổng Tham mưu trưởng, đây là chuyện phải ra Tòa án Quân sự!

Đến lúc đó, Đoàn Chiến kỳ sẽ ra sao? Vở kịch của cô ta còn có thể được dùng không?

Mấy người không khỏi miên man suy nghĩ.

“Thật ra cũng chẳng có gì đâu,” Lúc này, Tô Văn Tranh vỗ vỗ tay áo, tiếp tục mở lời: “Tôi tin là bên Bộ Chính trị vẫn sẽ bảo vệ đồng chí Hách Dạng. Khuông đoàn trưởng cũng không cần quá lo lắng.”

Nghe xong, Khuông đoàn trưởng suýt chút nữa tức đến hộc máu. Đây chẳng phải là lời bà ta "an ủi" Tô Văn Tranh lúc trước hay sao?

Lời nói vừa mới thốt ra, giờ lại đ.â.m ngược vào người bà ta, lúc này bà ta mới biết rốt cuộc nó đau đến nhường nào.

Giọng nói của bà ta cứng ngắc: “Sự việc còn chưa điều tra rõ, bên 《Tự Do Ngôn Luận》 cũng chưa có thông tin gì, mọi chuyện vẫn chưa có kết luận.”

 

Bình Luận (0)
Comment