Mãi đến lúc này, những người bên ngoài mới như được đại xá, vỗ n.g.ự.c thở phào nhẹ nhõm. Nam Dung chân tay bủn rủn, phải vịn vào cái cây bên cạnh mới đứng vững được.
“Sao có người lại thích loan truyền tin đồn thất thiệt đến thế! Lần sau mà tôi còn tin cô nữa thì tôi là chó!” Mấy người xì xào mắng Nam Dung rồi giận đùng đùng bỏ đi.
Nam Dung vừa giận vừa ấm ức.
Giận vì bản thân đã mất mặt lớn như vậy, lại còn đắc tội với nhiều người, e rằng sau này chẳng ai dám thân thiết với bà ta nữa. Ấm ức vì Phó Cảnh Thần sao lại có số tốt đến thế, cưới được một nàng "phượng hoàng vàng" vừa xinh đẹp, vừa có năng lực, lại còn trẻ tuổi, có cả vợ lẫn con.
So với gia đình bà ta...
Người với người đúng là không nên so.
Nam Dung ê chề trở về nhà mình.
Bên phía nhà họ Phó, mọi người vừa vào nhà thì Phó Cảnh Thần cũng vừa ôm Tiểu Diệp mới ngủ dậy đi xuống cầu thang.
Tiểu Diệp dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, vừa được đặt xuống đất là bám chặt lấy tay ba không chịu buông.
Ánh mắt của Phó Cảnh Thần vẫn luôn hướng về phía vợ, nhưng con trai cứ làm ầm ĩ không chịu xuống, anh vừa buông tay ra, thằng bé đã làm bộ dáng mếu máo sắp khóc.
Thấy ba sắp buông mình ra thật, Tiểu Diệp vội vàng quay đầu kêu lên: “Ông ngoại, ông ngoại!”
Nhờ có Tần Đông Lăng thường xuyên qua lại, Phó Tư Diệp đã sớm biết quy luật rằng ba mình phải nghe lời ông ngoại.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Tần Đông Lăng đã nói với Phó Cảnh Thần:
“Nó không muốn xuống, con cứ ôm đi.”
Lời cha vợ nói, vẫn là phải nghe.
Phó Cảnh Thần đành ôm Phó Tư Diệp, đi đến bên cạnh vợ.
Khương Du Mạn chọc chọc vào mũi Tiểu Diệp: “Cậu nhóc nghịch ngợm này, đến mẹ cũng không gọi à?”
Tiểu Diệp đưa tay chống lên vai cô, dán mặt vào má mẹ. Khương Du Mạn thuận thế đỡ lấy và ôm chặt con trai vào lòng. Được nằm trong vòng tay mẹ, Tiểu Diệp liền ngoan ngoãn.
Mọi người lần lượt ngồi vào ghế sô pha. Phó Cảnh Thần chủ động rót nước mang đến trước mặt Khương Du Mạn.
Tần Đông Lăng thấy thế thì hơi hài lòng, quay sang kể chuyện lúc nãy cho mẹ Phó nghe.
“Tôi đều nghe lão Phó nói rồi,” mẹ Phó đáp: “Ông ấy gọi điện đến, bảo mới nhận được tin tức từ Sư trưởng Nguỵ, nghe nói không sao, chúng tôi mới yên tâm.”
Tôn Thật Phủ không nhịn được nói: “Sư trưởng Nguỵ xem ra cũng bận rộn thật đấy.”
Đầu tiên là gọi điện đến Tổng Cục Chính trị để hỏi thăm tình hình, sau đó tiếp đón người khác, rồi biết tin mọi việc ổn thỏa, lại vội vàng gọi điện lại cho Phó Vọng Sơn. Đúng là một người "bận rộn".
“Sư trưởng Nguỵ quả thực là quá quan tâm đến nhà ta rồi.” Khương Du Mạn phì cười.
Cô nhớ lại trước khi cúp điện thoại, Sư trưởng Nguỵ có nhắc đến Hứa Thanh đến tìm ông, không biết là có chuyện gì. Có lẽ ông ta cũng đọc được tờ báo, có tính toán gì khác chăng?
Trong lúc miên man suy nghĩ, Tiểu Diệp kéo tóc cô. Khương Du Mạn hoàn hồn, nhẹ nhàng đ.á.n.h vào tay con: “Hư nào?”
Phó Tư Diệp bĩu môi, làm lại chiêu cũ, quay sang nhìn Tần Đông Lăng.
Tần Đông Lăng liền quay đi chỗ khác.
Tiểu Diệp hiểu ra, hóa ra ông ngoại cũng không phải vạn năng. Nó đành nắm lấy lọn tóc của mẹ vừa rồi, đưa lên miệng, “Hô hô.”
Vừa nói, vừa thổi hơi.
Bộ dáng ‘người lớn’ của cậu nhóc tinh quái này khiến mấy người lớn đều bật cười.
Nói chuyện thêm một lát, Tần Đông Lăng và Tôn Thật Phủ đứng dậy chuẩn bị ra về.
“Ông thông gia, đồng chí Tôn, hai người dùng cơm xong rồi hẵng đi chứ ạ.” Mẹ Phó vội vàng đứng dậy giữ lại.
“Chúng tôi không ăn.” Tần Đông Lăng nói: “Tờ 《Tự Do Ngôn Luận》 sẽ sớm đăng lời đính chính, công bố rõ ràng quan hệ của tôi và Tiểu Mạn.”
Ông giải thích: “Tôi cần đi gặp Chính ủy một chuyến, nhờ đồng chí ấy giúp đỡ điều chỉnh một số hồ sơ.”
Nếu chỉ có địa vị tuyệt đối mới khiến người khác kiêng dè, vậy thì từ hôm nay trở đi, ông sẽ không để con gái mình phải chịu bất kỳ sự phê phán, dè bỉu nào nữa.
“Thì ra là như vậy.” Mẹ Phó chợt hiểu ra.
Khương Du Mạn đang bế con, Phó Cảnh Thần thay cô đưa hai người ra đến cổng.
Đi đến cửa, Tần Đông Lăng lại ho khan hai tiếng.
“Ba, khi nào ba đi tái khám?” Phó Cảnh Thần không nhịn được hỏi.
“Không phải bệnh cũ đâu, hôm nay bị cảm lạnh một chút.”
Tần Đông Lăng xua tay, rồi dặn dò: “Sau này có thời gian thì chịu khó đưa mẹ con Mạn Mạn đến khu đại viện Tổng Quân khu chơi nhiều chút.”
Phó Cảnh Thần gật đầu.
Lúc này Tôn Thật Phủ đã mở cửa xe, Tần Đông Lăng ngồi vào.
Như chợt nhớ ra điều gì, ông không đóng cửa xe ngay mà nhìn Phó Cảnh Thần:
“Cậu không được vì chuyện này mà coi thường con bé.”
Lời này có chút vô đầu vô đuôi, ngay cả Tôn Thật Phủ đứng cạnh đỡ cửa xe cũng chưa kịp phản ứng.
Phó Cảnh Thần lại không hề chớp mắt:
“Con chỉ lo là con không xứng với cô ấy.”
Câu trả lời theo bản năng là điều phản ánh rõ nhất suy nghĩ sâu thẳm trong lòng.
Tình huống của Khương Du Mạn tuy phức tạp, nhưng cô xinh đẹp, ưu tú, thông minh, lại còn có một người cha là Tổng Tham mưu trưởng. Phải nói là toàn thân đều là ưu điểm.
Lúc này Tôn Thật Phủ cũng đã kịp phản ứng, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng. Ngay cả Tần Đông Lăng cũng thoáng hiện lên một chút hài lòng.
“Cố gắng lên, sau này ba mới có thể yên tâm giao trách nhiệm bảo vệ Tiểu Mạn cho con.” Ông trầm giọng nói.
Lời thúc giục từ cha vợ khiến cho một người vốn luôn ưu tú như Phó Cảnh Thần cũng cảm thấy có áp lực.
Cánh cửa xe Hồng Kỳ đóng lại. Tôn Thật Phủ vòng sang ghế lái, chiếc xe rất nhanh đã khuất khỏi tầm mắt hắn.
Phó Cảnh Thần quay người trở vào nhà.