Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 508

 
Thấy vậy, Tôn Thật Phủ đứng bên cạnh thầm buồn cười. Hắn cực kỳ nghi ngờ Tổng Tham mưu trưởng cố ý. Ai mà chẳng biết điểm yếu của Chính ủy là không có con gái? Trước kia thấy con gái nhà ai cũng thèm, mãi đến khi có cô cháu gái nhỏ này mới đỡ hơn một chút.

Cũng chỉ vì Chính ủy và Tần Đông Lăng có mối quan hệ thân thiết, chứ đổi là người khác mà khoe khoang như thế này thì đã bị ông mắng té tát rồi.

“Hừ, có cháu ngoại thì cũng chẳng có cháu gái ruột.”

Chính ủy lẩm bẩm vài câu. Vừa thấy nụ cười thoáng qua trên gương mặt Tần Đông Lăng, ông lập tức nhớ ra một chuyện khác.

“Lần trước, Viện trưởng Cao có đến nói với tôi về bệnh tình của cậu. Mừng là đã ổn định rồi, nhưng cậu vẫn nên mau chóng tiến hành phẫu thuật đi. Càng trì hoãn lâu, tiên lượng bệnh tình càng không tốt đâu.”

Năm xưa, ông phải lặn lội đến vùng biên mấy lần mới kéo được Tần Đông Lăng trở về,  còn thường xuyên hỏi thăm tình hình bệnh của ông với Viện trưởng Cao, đương nhiên là nắm rõ tình hình. Chỉ là, mỗi lần khuyên bảo, thái độ của Tần Đông Lăng đều rất mơ hồ, không dứt khoát.

“Lần này xong việc tôi sẽ đi,” lần này, Tần Đông Lăng không còn nói lảng nữa.

Chính ủy vui mừng gật đầu.

Hai người lại bàn thêm vài câu về bệnh tình. Vì còn phải ghé qua nhà họ Khương, Tần Đông Lăng không ở lại lâu mà nhanh chóng rời đi.

Chính ủy nhìn bóng lưng ông khuất dần ở cổng, mãi lâu sau mới thu lại ánh mắt.

“Con người a, quả nhiên vẫn cần có ràng buộc,” một lúc lâu sau, ông mới chậm rãi cảm thán.

Cảnh vệ bên cạnh không ngừng gật đầu, rất đồng tình. Tuy chưa được gặp mặt con gái của Tổng Tham mưu trưởng, nhưng chỉ cần nhìn cái vẻ tự hào không giấu nổi của ông khi nhắc đến con gái, là thấy ông đã có thêm vài phần sinh khí rồi.

“Ngài đã nghĩ ra sẽ chuẩn bị quà gì gặp mặt chưa ạ?” Dù sao cũng là cấp dưới cũ mười mấy năm, riêng tư, nói chuyện cũng có thể tuỳ ý chút.

“Cậu nhắc tôi mới nhớ!”

Chính ủy bật đứng dậy: “Chuyện này tôi phải nghĩ cho thật kỹ mới được!”

Khó khăn lắm mới tìm lại được cô cháu gái lớn này, nên tặng gì đây nhỉ?

Bên này, Chính ủy đang vò đầu bứt tai.

Bên kia, Tần Đông Lăng và Tôn Thật Phủ đã đến khu tập thể công nhân viên chức Xưởng dệt. Đường quá hẹp, xe không thể đi vào, hai người đành đỗ xe bên ngoài rồi đi bộ vào con hẻm nhỏ.

Hai người ăn mặc chỉnh tề, trang nghiêm với kiểu áo Tôn Trung Sơn khiến họ trông có vẻ lạc lõng so với khung cảnh xung quanh.

Thím Tình đang bưng rổ rau từ nhà ra ngõ múc nước, vừa nhìn thấy hai người, mắt bà sáng rực lên.

“Các đồng chí không phải người trong khu Xưởng dệt này đúng không? Có phải là lãnh đạo ở đâu đến thị sát không?”

Lần trước có lãnh đạo tới, bà ta đã nói thẳng tuột ra nhiều cái sai của nhà máy, không lâu sau thì mọi việc được giải quyết. Nhờ kinh nghiệm lần đó, thím Tình biết lãnh đạo có thể giải quyết phiền phức nên cực kỳ hăng hái.

“Chị à, chúng tôi đến hỏi thăm nhà họ Khương ạ,” Tôn Thật Phủ nói.

Vừa nghe đến nhà họ Khương, vẻ mặt thím Tình lập tức trở nên kỳ quái, đảo mắt đ.á.n.h giá qua lại hai người: “Các đồng chí muốn mua nhà à?”

Tôn Thật Phủ ngẩn người.

Thấy thế, không biết thím Tình đã nghĩ ra những gì, bà nhíu mày ngay lập tức: “Đừng trách tôi lắm lời, mảnh sân nhà Khương là nhà được Xưởng phân cho công nhân, tên chủ hộ không chỉ có một mình Khương Minh Bân đâu, còn có con gái lớn của hắn ta nữa. Đừng có rước họa vào thân!”

Vừa dứt lời, thím Tình lại nhớ ra điều gì đó, tự tát vào miệng mình một cái chẹp chẹp: “Ôi cái miệng tôi này, sao cứ nói sai mãi thế. À, đó không phải con gái lớn của hắn, không có quan hệ huyết thống...”

Lời còn chưa nói hết, Tôn Thật Phủ vội vàng cắt ngang: “Chị à, chúng tôi chỉ muốn hỏi nhà họ Khương có còn ở đây không thôi.”

Nếu không cắt ngang, bà chị này sợ là sẽ lôi chuyện Khương Du Mạn ra m.ổ x.ẻ thêm lần nữa.

“Ở chứ,”Thím Tình béo cười lạnh lùng, “Sao lại không ở được? Ngoài chỗ này ra, bọn họ còn chỗ nào để đi nữa chứ? Đâu còn là thông gia với Sư trưởng nữa đâu.”

Hôm hồ sơ của Khương Minh Hà bị điều về, cả Xưởng dệt như sôi sục, mọi đề tài trong suốt một thời gian đều xoay quanh nhà họ. Người ta nói vợ chồng Khương Minh Bân hư vinh, nói chuyện thông gia với Sư trưởng là bịa đặt, nói Khương Minh Hà gây ra chuyện gì đó nên bị bộ đội khai trừ... So với những chuyện này, tin Khương Du Mạn không phải con gái ruột nhà họ lại chẳng mấy ai để ý đến.

“Thế họ ở chỗ nào ạ?” Tôn Thật Phủ sợ thím Tình lại dài dòng, vội hỏi ngay vào trọng điểm.

“Đây này,” thím Tình chỉ tay ra phía sau, “Chính là cái sân đó.”

Hai người đi theo hướng bà chỉ, đến trước một căn nhà, quả nhiên cổng lớn đang khép chặt. Nếu không phải thím Tình khẳng định chắc nịch là nhà họ Khương vẫn còn ở đây, có lẽ họ đã nghĩ là nhà này dọn đi rồi.

“Phanh phanh phanh…” Tôn Thật Phủ gõ cửa nhà họ Khương.

Ban đầu không có động tĩnh gì. Sau khi tiếng gõ vang lên nhiều lần, bên trong mới truyền ra một giọng nam: “Ai đấy?”

Âm thanh từ xa vọng lại, rồi gần dần. Tiếp đó, cánh cửa được mở ra, Khương Minh Bân xuất hiện ở ngưỡng cửa.

Cách đây không lâu, Khương Minh Bân còn là một người đàn ông trung niên khuôn mặt nho nhã. Chỉ trong một thời gian ngắn, sau những cú sốc gia đình – công việc giáng xuống, ông ta trông tiều tụy đi nhiều, hai bên tóc mai đã lấm tấm bạc.

Ông ta mặc một chiếc áo xám xịt, nhìn người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đứng ngoài cửa là Tần Đông Lăng, trong mắt thoáng lên vẻ co rúm.

“Ngài tìm ai?” Giọng nói ông ta vô thức trở nên cung kính hơn hẳn.
 

Bình Luận (0)
Comment