Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 536

 
Nhưng dù mẹ Phó không đề cập, Khương Du Mạn cũng nghĩ đến điểm này. Buổi tối lúc nghỉ ngơi, cô nói với Phó Cảnh Thần: “Lần này chúng ta ở Kinh Thành lâu như vậy, ba chồng chắc chắn rất nhớ Tiểu Diệp, biết thằng bé không về, có lẽ ông sẽ thất vọng.”

Phó Cảnh Thần nói: “Ông ấy sẽ hiểu cho em.”

Vừa nói chuyện, anh vừa kéo vợ vào lòng, hai cơ thể dán sát vào nhau.

Lúc này, ba anh chắc cũng đã biết thân phận thật sự của con dâu rồi. ông ngoại muốn nhìn cháu ngoại thêm một chút, chắc chắn ba anh cũng sẽ rất ủng hộ.

Khương Du Mạn cảm thán một câu: “Gia đình "neo" con cháu quả thực là phiền não.”

Cha mẹ hai bên cách nhau cả ngàn dặm, lo được bên này thì không lo được bên kia, thật sự khó xử.

Phó Cảnh Thần rũ mắt nhìn cô, giọng nói trầm ấm: “Chờ anh được điều chuyển công tác về Kinh Thành là ổn thôi.”

Bốn chữ “Điều chuyển về Kinh” nói lên thì dễ, nhưng thực tế để thao tác lại vô cùng khó khăn. Lần trước anh lập công lớn, cũng chỉ là để đặt nền móng cho việc thăng quân hàm. Muốn đạt đến tiêu chuẩn để chuyển về Quân khu Kinh Thành, độ khó còn lớn hơn nhiều.

“Chuyện này không hề dễ dàng đâu.” Khương Du Mạn suy nghĩ lung tung. Cô không khỏi nghĩ, nếu có thêm một đứa bé nữa, liệu có thể làm vơi bớt nỗi nhớ mong của cha mẹ hai bên không?

Phó Cảnh Thần thì đang nghĩ, chính mình cũng nên nỗ lực, trở về sẽ tìm Sư trưởng Nguỵ bàn bạc.

Còn về ba anh… Ông ấy cũng nên cố gắng phấn đấu để sớm chuyển về Đại viện Tổng Quân khu.

Sáng hôm sau, Khương Du Mạn mang theo con trai ra ga tiễn Phó Cảnh Thần và mẹ Phó lên tàu.

Ba người trò chuyện rất lâu trên sân ga, đến khi Nguỵ Quý Thanh vội vàng chạy tới.

“Đồng chí Quý Thanh đây là ngủ quên sao?” Mẹ Phó thấy hắn hấp tấp, quần áo có hơi xộc xệch, bèn trêu chọc.

Nguỵ Quý Thanh có chút không được tự nhiên. Đâu phải hắn ngủ quên, là bởi vì "tiểu ma nữ" kia quá "ma người", cứ bám chặt lấy hắn không buông.

Tóm lại, hắn đã phải tốn rất nhiều sức lực mới thoát ra được, nên mới xuất hiện với hình ảnh không chỉnh tề như vậy.

May mắn thay, mẹ Phó cũng không định hỏi nhiều. Vừa lúc này nhân viên tàu phát ra tiếng nhắc nhở, mấy người quay người chuẩn bị bước vào toa xe.

Phó Cảnh Thần, người vốn dĩ luôn hành động dứt khoát, lúc này lại có vẻ hơi chần chừ, lưu luyến từng bước chân.

“Mau vào đi thôi, anh.” Khương Du Mạn giơ tay Tiểu Diệp lên, dịu dàng thúc giục: “Mau chào tạm biệt ba con nào.”

“Ba ba tạm biệt.” Tiểu Diệp ngoan ngoãn nói.

“Tạm biệt,” Phó Cảnh Thần nhìn hai mẹ con, ánh mắt tràn đầy sự quyến luyến không rời. Mãi cho đến khi bước hẳn vào trong toa xe, anh mới xoay người bước đi.

Phó Cảnh Thần ngồi gần chỗ của Nguỵ Quý Thanh. Thấy còn thiếu một người, Nguỵ Quý Thanh tò mò hỏi: “Đồng chí Hạng Lập Phong đâu rồi?”

Phó Cảnh Thần đáp gọn: “Đi vùng biên rồi.”

Hạng Lập Phong là người làm việc có tính toán trước. Lần đó về Kinh thành không lâu, hắn đã rời đi. Với sự hiểu biết của Phó Cảnh Thần về người anh em chí cốt này, chắc chắn bây giờ Hạng Lập Phong đã có mặt ở vùng biên.

Nguỵ Quý Thanh gật đầu, không hỏi thêm.

Nhìn Phó Cảnh Thần hướng mắt ra sân ga, Nguỵ Quý Thanh cũng nhìn theo. Hắn thấy bóng Khương Du Mạn ôm con đứng bên ngoài. Trong lòng hắn bỗng nhớ lại những lời dặn dò "đầy tâm huyết" của ba. Về mấy cái kế hoạch cưa cẩm cô gái kia, hắn không dám gật bừa. Nhưng ba hắn nói không sai, được Nguỵ Tình để mắt tới, là phúc khí của hắn.

“Xình xịch, xình xịch, xình xịch…”

Đoàn tàu từ từ lăn bánh, rời khỏi sân ga, mang theo những người lính trẻ trở về đơn vị.

Khương Du Mạn đứng lặng nhìn theo cho đến khi bóng dáng chiếc tàu khuất hẳn, mới cùng Tiểu Diệp quay trở về.

Chiều cùng ngày, các nữ binh của Đoàn Văn công Sư đoàn 22 cũng đồng loạt lên đường quay về.

Phó Hải Đường, Ngụy Tình và mọi người đã sớm biết chuyện Khương Du Mạn không trở về lần này, nên ai nấy đều lưu luyến, quyến luyến không rời.

“Sẽ nhanh thôi, cô sẽ quay lại thăm các em. Mọi người ở lại nhớ huấn luyện tốt, giữ gìn sức khỏe, biết chưa?” Khương Du Mạn dặn dò.

“Vâng, cô Du Mạn. Chúng em sẽ nhớ cô lắm!” Ngụy Tình và mấy nữ binh khác lên tiếng đáp.

Chỉ trong một ngày, đại bộ phận những người thân quen xung quanh cô đều đã trở về đơn vị.

Cũng may, cô còn có Tiểu Diệp bầu bạn. Khương Du Mạn mang theo canh bồi bổ, đi đi lại lại Bệnh viện Tổng Quân khu. Những ngày tháng trôi qua cũng coi như trôi chảy và đầy đặn.

Mấy ngày sau, kết quả tái khám của Tần Đông Lăng rất tốt. Ông được xuất viện, từ phòng bệnh cán bộ cấp cao quay về nhà tịnh dưỡng. Khương Du Mạn cũng dẫn Tiểu Diệp chuyển về đây.

Nghe tin, Chính ủy Trác liền dẫn cả nhà đến thăm vào buổi chiều.

Khương Du Mạn mở cửa, thoáng cái đã nhìn thấy Nghê Vi đứng phía sau ông.

Nghê Vi cũng vừa lúc nhìn về phía cô.

“Tiểu Mạn, ta nghe tin cha cháu đã về, mừng quá chạy vội sang thăm. Hiện giờ tinh thần đồng chí Tần thế nào rồi?” Chính ủy Trác nôn nóng hỏi thăm.

“Dạ, tinh thần cha cháu vẫn tốt ạ. Mời chú và mọi người vào nhà ạ.” Khương Du Mạn thu lại ánh mắt, mời họ vào.

Chính ủy Trác biết cô chưa quen mặt người nhà mình, nên liền lần lượt giới thiệu. Giới thiệu xong gia đình người con cả, đến lượt gia đình người con thứ, nét mặt ông càng thêm hài lòng:

“Đây là cô dâu nhà lão nhị, tên là Nghê Vi. Nó giỏi giang lắm, là một cán bộ phiên dịch tài năng. Lần trước nó tới Tổng Cục Chính trị, chắc là cháu đã gặp mặt rồi.”

Dứt lời, Khương Du Mạn và Nghê Vi nhìn nhau.

 

Bình Luận (0)
Comment