“Sao thế?” Đối diện với Tiểu Diệp, Hạng Lập Phong luôn rất kiên nhẫn.
Phó Tư Diệp ra vẻ ông cụ non hỏi hắn: “Lâu thế này rồi, sao chú vẫn chưa nắm tay cô cô cháu?”
Hạng Lập Phong: “…”
“Chú phải cố lên đấy nhé,” Phó Tư Diệp nghiêm trọng nói: “Mai cháu phải đi học mẫu giáo rồi.”
Lúc đó, chú còn lấy cớ gì dẫn cháu đi chơi ném tuyết được nữa sao?
Bị một đứa trẻ thúc giục… Khóe mắt Hạng Lập Phong tràn ra ý cười. Hắn nghiêm túc trả lời: “Chú sẽ cố gắng.”
Chiều hôm đó, Tiểu Diệp về nhà sớm vì mai cậu bé khai giảng, cần đi ngủ sớm.
Phó Hải Đường thấy Hạng Lập Phong cứ nhìn mình, không hề có ý định về, cô liền cùng hắn đi dạo quanh đại viện.
Hai người không có mục tiêu, cứ thế lang thang dạo bước, ngắm trời, ngắm đất, ngắm cây, ngắm tuyết, nhưng lại không nhìn đối phương.
Khóe môi cả hai cứ nhếch lên, cười tủm tỉm không sao nén lại được. Khoảng cách giữa họ cũng ngày càng rút ngắn, gần như cánh tay chạm khẽ vào nhau.
Cuối cùng, Hạng Lập Phong lấy hết can đảm, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay của Phó Hải Đường.
Tay hắn rất ấm, mang lại cảm giác vô cùng an toàn.
Phó Hải Đường không hề cự tuyệt.
Hai người cứ thế nắm tay nhau trong ngày tuyết, đi bộ rất lâu trong đại viện, chẳng ai nỡ nhắc đến chuyện phải về. Họ đều không muốn phá vỡ giây phút ngọt ngào này.
Cho đến khi họ chạm mặt mẹ Phó đang đi đổ rác.
Cả Phó Hải Đường và Hạng Lập Phong đều nín thở, nhưng cả hai vẫn không hề buông tay nhau ra.
“Hải Đường, con… hai đứa…” Chiếc túi rác trên tay mẹ Phó rơi xuống đất.
Lúc này, Hạng Lập Phong mới buông tay ra, đi tới nhặt rác rơi vãi trên mặt đất. Mẹ Phó nhìn dáng vẻ thành thật của hắn, mọi điều bà cảm thấy ngạc nhiên trước đây liền không còn đáng ngạc nhiên nữa.
Hèn chi, Hạng Lập Phong lại mang hậu lễ đến nhà, hèn chihắnanh lại nho nhã lễ độ với bà như vậy, hóa ra là đã để ý đến Hải Đường.
Tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp nhà họ Phó.
Nhưng sau khi biết được tất cả những gì Hạng Lập Phong đã làm vì Phó Hải Đường, ba mẹ Phó lại không thể nói gì.
Nói không cảm động là dối lòng.
Những điều họ lo lắng nhất đã xảy ra, nhưng người cuối cùng giải quyết tất cả lại là Hạng Lập Phong. Thậm chí, hắn còn chuyên môn xin điều đến biên cương vì Phó Hải Đường. Tấm chân tình này quả đủ chân thành, sự kiên nhẫn của hắn cũng đáng để cảm phục.
Cả nhà cuối cùng đều không phản đối. Mẹ Phó hỏi cô con gái: “Hai đứa định khi nào thì kết hôn?”
Phó Hải Đường đáp dứt khoát: “Chờ con chuyển công tác về.”
Cô luôn rất ngưỡng mộ chị dâu mình ở một điểm: chị ấy chưa bao giờ vì anh trai mà từ bỏ sự nghiệp. Cho nên, dù đã xác định mình thích Hạng Lập Phong, cô vẫn kiên trì với quyết định ban đầu.
Điểm này hoàn toàn hợp ý mẹ Phó. Bà rất sợ con gái hạ quyết tâm ở lại mãi nơi biên cương. Uống được viên t.h.u.ố.c an thần này, thấy con trai và con dâu cũng đồng lòng ủng hộ, hai ông bà liền gật đầu.
Mẹ Hạng Lập Phong đã mất năm năm, không có mẹ, gia đình anh có vẻ tan tác, tình cảm cha con dường như cũng có một khoảng cách.
Dù vậy, cha con anh vẫn đến nhà họ Phó bái phỏng vào ngày hôm sau, đủ để thấy họ coi trọng chuyện này đến mức nào.
Đối mặt với yêu cầu của nhà họ Phó là muốn chờ hai năm rồi mới gả con gái, cả hai cha con đều không phản đối. Đặc biệt là Hạng Lập Phong, mặc dù người anh em tốt đồng niên kiêm anh vợ tương lai của hắn sắp làm bố của hai đứa trẻ, hắn cũng không hề nóng vội.
Phó Hải Đường thật sự rất vui. Cô đã ngủ lại với mẹ cả đêm, lại ở bên chị dâu một đêm. Cô có rất nhiều điều muốn tâm sự với họ.
Khương Du Mạn cũng đồng tình mừng rỡ. Cô em gái luôn kiên định, có chủ kiến và ưu tú của cô cuối cùng cũng tìm được một nửa kia hiểu và yêu thương cô. ( thời điểm này Khương Du Mạn còn đang mang thai Tần Ý.)
Kỳ nghỉ đông kết thúc, hai người trở về đơn vị.
Lần này Phó Hải Đường không còn bị sốc nữa. Hơn nữa, cả hai đã xác định quan hệ, gia đình hai bên cũng đã biết, nên họ cũng không cần phải kiêng dè quan hệ nữa.
Dĩ nhiên, trong quân đội phải lấy quân kỷ làm đầu. Cái gọi là “không kiêng dè” cũng chỉ là cùng nhau đi tản bộ vào ngày nghỉ.
Kể từ khi về nghỉ Tết, tâm trạng Hạng Lập Phong quả thật tốt lên trông thấy. Đồng Tùng Vân nhìn ra, cười hỏi hắn: “Có phải cưa đổ được nữ đồng chí mà cậu thích rồi không?”
Hạng Lập Phong khẽ mỉm cười: “Nhờ cậu cả đấy.”
Nếu không có những lời nói hôm trước của Đồng Tùng Vân, hắn không biết mình còn cần bao lâu nữa mới nhận ra. Sự tôn trọng quả thật quan trọng, nhưng đôi khi cũng cần phải chủ động.
Nghĩ đến Phó Hải Đường, Hạng Lập Phong lại không nhịn được ý cười. Nụ cười này khiến Đồng Tùng Vân trêu chọc thêm vài câu nữa.
Đồng Tùng Vân cũng vui lây: “Vừa hay gần đây tôi cũng có tin mừng, lần nghỉ phép tới về, cũng là lúc con tôi chào đời.”
Đây quả thật là hỉ sự, Hạng Lập Phong cũng gửi lời chúc mừng.