Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 682

 
Trong đời, luôn có những lúc người ta phải chân thành nghi ngờ về lựa chọn của chính mình.

Cao Phi ngồi trên mặt đất đầy cát sỏi, bên cạnh là đống hành lý và chiếc xe jeep hỏng, kiên nhẫn chờ đợi những đồng chí Giải phóng quân không biết bao giờ mới quay lại.

Nơi vùng biên này khá hẻo lánh. Tuy đã có người ra tận ga xe lửa đón, nhưng không may, giữa đường xe ô tô lại bị hỏng. Đồng chí lái xe buộc phải quay về tìm người, và cô đành phải ngồi trông xe tại chỗ này.

Nhìn bốn bề vắng hoe, không một bóng người, dù Cao Phi có gan dạ đến mấy, sống lưng cũng dần thấy lạnh.

Cô từng nghe Khương Du Mạn kể, vùng biên cương còn có sói hoang lui tới. Nếu trời tối rồi mà đồng chí tiếp ứng vẫn chưa đến, cô phải làm sao đây?

Bốn phía hoang vắng, tĩnh lặng đến mức chỉ còn nghe rõ tiếng tim mình đập, lúc này, Cao Phi thật sự hối hận.

Thấy trời dần chạng vạng, cô quyết định lên xe ngồi chờ. Ngồi lâu quá, chân cô tê dại, đứng lên còn có chút lảo đảo. Ngay khoảnh khắc cô vừa mở cửa xe, dường như nghe thấy tiếng ủng bộ đội nặng nề dẫm trên mặt đất.

Quay đầu nhìn lại, từ xa, năm người đang xếp thành hàng một, chạy về phía này. Vừa kịp đứng lại, đã có hai người chạy đến kiểm tra tình trạng xe.

Người đàn ông đi đầu cao lớn, ánh mắt sắc bén mà nghiêm nghị. Khi đối diện với ánh nhìn của hắn, Cao Phi thậm chí còn thấy hơi căng thẳng.

“Doanh trưởng, xe này chắc chưa sửa được ngay đâu ạ.” Lúc này, tiếng hai người đang kiểm tra xe vọng ra.

Người được gọi là Doanh trưởng lập tức quay sang nhìn cô.

Xe không sửa được, ước muốn "được ngồi xe" trở về của Cao Phi tan thành mây khói, đành phải đi bộ theo họ thôi.

Cô luôn sống ở thủ đô, chưa từng đi trên con đường đầy cát đá lởm chởm như thế này. Mới đi được nửa tiếng, cô đã mồ hôi đầm đìa, hoàn toàn dựa vào nghị lực để cố gắng bám theo.

Bỗng nhiên, người đàn ông cao lớn, trầm lặng kia cất lời: “Nếu đồng chí đi không quen, tôi có thể cõng đồng chí.”

Cao Phi vừa mở miệng định đồng ý, thì đúng lúc đó, cô nhìn thấy rõ sự lạnh lùng ẩn giấu rất sâu dưới đáy mắt hắn.

Hắn đang nghĩ cô là người không có chút nghị lực nào, nên mới đề nghị như vậy sao?

Máu nóng nổi lên, Cao Phi lập tức từ chối hắn. Cô c.ắ.n răng, gắng sức đuổi kịp mấy người. Suốt dọc đường đi, cô không hề than vãn một tiếng nào.

Cho đến khi trời tối hẳn, mấy người mới về tới khu đóng quân. Nơi ở của Cao Phi là một căn nhà khá cũ kỹ, nhưng ở đây, nó đã được xem là rất tốt rồi.

Cô đã đi bộ gần hai tiếng đồng hồ, dưới chân phồng rộp cả lên. Vừa vào đến nhà, cô chỉ muốn nằm vật ra sàn.

Vừa mới trải giường xong định nằm xuống, ngoài cửa lại có tiếng gõ.

Mở cửa ra, lại thấy người đàn ông cao lớn kia, Cao Phi thầm đảo mắt một cái, cho đến khi thấy hắn đưa một hộp băng dán qua, cô liền sững sờ.

Cô lại một lần nữa nghiêm túc đ.á.n.h giá người này, dù là lúc này, ánh mắt hắn vẫn cứ như vậy.

Cao Phi chợt nhận ra một điều: Có lẽ người này không hề coi thường cô, mà chỉ là trời sinh đã có cái nhìn lạnh nhạt như vậy mà thôi.

Hóa ra là cô đã hiểu lầm.

Cô nói lời cảm ơn, châm kim làm vỡ nốt phồng, dán băng cá nhân vào. Ngày đầu tiên đến vùng biên, cô mệt đến nỗi dính lên giường liền lập tức ngủ thiếp đi.

Hai ngày sau đó, Cao Phi đã biết tên người đó: Sở Văn Túc.

Bên dưới bộ quân phục phẳng phiu là một cơ thể cường tráng, đầy sức sống nhưng được kiềm chế nghiêm ngặt. Ngoại hình hắn lạnh lùng, nhưng thực ra lại có một trái tim nhân hậu. Nhìn hắn, Cao Phi dần nảy ra cảm hứng.

Cô không đi quan sát các chiến sĩ khác mà dồn hết tâm lực vào Sở Văn Túc, bạo dạn hỏi hắn đủ thứ.

Sở Văn Túc thường trả lời thẳng thắn hầu hết các câu hỏi. Gặp những nội dung không muốn nói, hắn liền im lặng.

Sau này, Cao Phi tổng kết ra một quy luật: hễ đề cập đến gia đình, đó chính là vùng cấm của hắn.

Vì vậy, cô dần tập trung câu hỏi vào các hoạt động huấn luyện hằng ngày và cảnh vật xung quanh. Các chiến sĩ thường xuyên thấy hai người đi cùng nhau, một trước một sau, Cao Phi còn cầm trên tay một cuốn sổ tay viết viết vẽ vẽ.

“Doanh trưởng nhà ta sắp nở hoa rồi sao?” Lén lút, các chiến sĩ không kìm được buôn chuyện.

Sở Văn Túc đã ngoài ba mươi tuổi, đối với đàn ông mà nói, lứa tuổi này quả thực đang trẻ trung, phong độ nhất. Nhưng hắn vẫn chưa lập gia đình, lại còn đóng quân ở cái nơi hẻo lánh không thấy bóng dáng nữ đồng chí này, ai nấy đều lo hắn sẽ phải “đánh quang côn”cả đời.

Lần này có một nữ biên kịch từ thủ đô đến, lại cứ quanh quẩn bên cạnh Sở Doanh trưởng, mọi người ngoài mặt không nói gì, nhưng phía sau lưng ai cũng ước có thêm một đôi mắt để theo dõi.

“Chắc là cô ấy chỉ hỏi mấy câu về công việc thôi.” Một người trả lời.

Hắn vừa dứt lời, ánh mắt của những người khác đều tập trung lên mặt hắn, “Suýt nữa quên hỏi cậu, hôm đó xe hỏng, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Bị nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm, người đó đành phải kể hết sự thật.

Những người còn lại nghe xong, mắt đều sáng rực, “Doanh trưởng chủ động nói muốn cõng nữ đồng chí kia á?”

“Trên người cô ấy đeo nhiều hành lý, lúc đó trời cũng đã tối muộn rồi.” Người đó gãi gãi đầu, “Doanh trưởng chắc là sợ không kịp về đến đơn vị trước khi trời tối thôi.”

Nhưng những lời giải thích này đều bị những người khác bỏ qua hết, mọi người đều đang chìm đắm trong niềm vui vì Doanh trưởng cuối cùng cũng đã “thông suốt”.

 

Bình Luận (0)
Comment