Cao Phi không phải là kẻ ngốc. Cô tuy chưa từng yêu đương, nhưng là người làm công tác văn nghệ, cô vô cùng nhạy cảm với cảm xúc.
Nhận thấy ánh mắt mọi người nhìn cô và Sở Văn Túc không đúng, cô cẩn thận hồi tưởng lại hành động mấy ngày gần đây, cảm thấy vô cùng áy náy.
Cũng may, việc tìm hiểu về vùng biên gần như đã hoàn tất, cô dần bắt đầu kéo giãn khoảng cách với Sở Văn Túc. Đối phương dường như cũng nhận ra điều này, hai người ngầm hiểu, giữ khoảng cách với nhau.
Hôm nay, thời tiết hiếm hoi được mát mẻ. Biết tin đơn vị sắp lái xe vào thị trấn lấy vật tư, Cao Phi muốn đi lấy thư nên đã chủ động xin phép.
Ngày hôm sau lên xe, cô mới phát hiện người lái xe chính là Sở Văn Túc. Trừ hai người họ ra, trên xe không có người thứ ba.
Đây là lần đầu tiên hai người ở gần nhau như vậy kể từ khi bắt đầu tránh mặt, nhưng cả hai đều im lặng không nói gì.
Không biết có phải là ảo giác của Cao Phi hay không, nhưng Sở Văn Túc có liếc nhìn xung quanh chỗ cô ngồi, dường như đang xác nhận xem cô có mang theo hành lý hay không.
Khi còn ở độ tuổi đôi mươi, có không ít người theo đuổi Cao Phi ở thủ đô. Nói cô không hề hay biết gì về tình cảm của người khác thì chắc chắn là giả.
Nhưng điều kỳ lạ là bây giờ cô đã ngoài ba mươi tuổi, vậy mà vẫn cảm thấy không tự nhiên khi Sở Văn Túc nhìn mình.
Rất nhanh, họ đã đến thị trấn.
Cao Phi cầm lá thư, mẹ cô như thường lệ vẫn dặn dò và bày tỏ sự quan tâm trong thư. Ở nơi xa lạ này, những dòng chữ cằn nhằn ấy dường như đã trút bỏ hết sự phiền phức thường ngày, hóa thành dòng nước ấm áp xoa dịu trái tim cô.
Trong thư, mẹ Cao giục cô về sớm, bà là một người phụ nữ truyền thống, cho rằng con gái nhất định phải lập gia đình, sinh con.
Những lời dạy dỗ này Cao Phi đã nghe không biết bao nhiêu lần, cô chỉ lướt qua rồi nhét lá thư vào n.g.ự.c áo.
Thị trấn nhỏ nằm ở vùng biên này rất hẻo lánh, nhưng lại có những nét đặc sắc riêng về địa lý. Bụng Cao Phi đói cồn cào, nhưng cô ăn không quen đồ ăn ở đây. Cô vội vàng ăn đối phó vài miếng rồi đứng dậy trở về điểm hẹn trước.
Sở Văn Túc đang tựa vào chiếc xe, vai rộng, eo thon, toàn thân toát lên vẻ nghiêm nghị của một quân nhân, nhưng cũng không giấu được sức hút nam tính mạnh mẽ. Thấy Cao Phi tới, hắn mới mở cửa xe.
Cao Phi vòng qua ghế phụ, dẫm lên bàn đạp chuẩn bị bước lên xe, nhưng nhìn thấy đồ vật trên ghế, cô khựng lại.
Đó là một chiếc hộp cơm nhôm.
“Món ăn ở đây có lẽ cô không quen, có một quán hương vị còn tạm được.” Sở Văn Túc quay đầu lại, giải thích: “Hộp cơm này tôi chưa từng dùng qua.”
“…Cảm ơn anh, Sở Doanh trưởng.”
Nơi này có thể nói là không có gì đặc sắc, nhưng đồ ăn trong hộp cơm quả thật ngon hơn hẳn những nơi khác trong thị trấn. Khi trở về, cô rửa sạch hộp cơm, do dự không biết có nên trả lại cho hắn hay không.
Nếu là người khác trả lại hộp cơm cho mình, cô chắc chắn sẽ không nhận, nhưng điều kiện ở đây khác biệt, Cao Phi thấy thật khó xử.
Điều khiến cô càng thêm bối rối, là việc cô vô thức tìm kiếm hình bóng Sở Văn Túc.
Chẳng lẽ là do cô đã quá lâu rồi không yêu đương sao? Cao Phi nửa tin nửa ngờ nghĩ.
Nhưng lúc này nếu bắt cô phải giữ khoảng cách Sở Văn Túc, cô ... không muốn. Chịu ảnh hưởng của mẹ, cô cũng là người tin vào duyên phận. Hơn nữa, việc ở chung với Sở Văn Túc cũng không hề khiến cô cảm thấy khó chịu.
Cao Phi quyết định thuận theo tự nhiên. Dù sao cô cũng chỉ còn một tuần nữa là phải trở về. Có lẽ những chuyện đang cảm thấy khó giải quyết lúc này, mấy năm sau nhìn lại cũng chỉ là một đoạn trải nghiệm.
Dưới sự tự trấn an không ngừng, tâm trạng cô dần bình tĩnh lại. Theo thói quen, cô đưa tay sờ vào gối đầu. Cô có thói quen xem sổ ghi chép bất cứ lúc nào, nên bản thảo thường được đặt dưới gối.
Nhưng lần này s* s**ng hồi lâu, cô vẫn không chạm được vào cuốn sổ da thật đó.
Cao Phi bật dậy. Cô lục tung căn phòng nhỏ bé này tìm nửa ngày trời, vẫn không thấy tung tích cuốn bản thảo.
Đó là nơi cô ghi lại bao nhiêu linh cảm ấp ủ bấy lâu nay!
Cao Phi buộc mình phải bình tĩnh, cố gắng hồi tưởng, mới nhớ ra dường như hôm qua cô đã tiện tay bỏ bản thảo vào chiếc túi xách, mà chiếc túi đó lại bị cô quên mất ở quán ăn sáng nay.
Cô hận không thể tự vả vào mặt mình hai cái.
Lúc này thì thật sự không thể ngồi yên được nữa, cô bước nhanh ra ngoài.
Lúc này đã tan buổi huấn luyện, các chiến sĩ từng tốp năm tốp ba đang đi về, thấy cô vội vã như vậy, mọi người đều tò mò nhìn tới.
Ánh mắt Cao Phi lướt qua từng gương mặt, duy chỉ không thấy Sở Văn Túc.
Đúng lúc cô đang hoang mang tột độ, một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến: “Sao lại đứng ở đây?”
Quay đầu nhìn lại, là Sở Văn Túc.
Giọng Cao Phi có chút run rẩy: “Bản thảo của tôi để quên ở thị trấn rồi.”
Đối với bất kỳ người làm công tác biên kịch như cô, cuốn sổ ghi chép linh cảm đều vô cùng quan trọng. Huống hồ lần này cô còn lặn lội ngàn dặm đến vùng biên, dù có bản sao thì cũng không thể ghi nhớ đầy đủ tất cả nội dung.