Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 689

 
“Văn Túc,” nhìn thấy hắn, cô có vẻ vô cùng phấn khích, “Làm sao anh biết tôi đã đến?”

Cũng chính là khoảnh khắc này, Sở Văn Túc mới ý thức được, hóa ra tất cả những điều này không phải là ảo giác, mà là sự thật.

Cao Phi thực sự đã đến, cô không gọi hắn là ‘Sở doanh trưởng’, cô gọi hắn là 'Văn Túc'

Sở Văn Túc không rõ cô đến đây làm gì nữa, nhưng hắn không dám hỏi nhiều.

“Tôi đi mấy tháng, chỗ này đã bẩn thành như vậy rồi. Anh xem tôi này, tóc tai toàn là bụi bặm.” Cao Phi dường như không nhận ra sự thấp thỏm của hắn, vẫn còn đang oán trách.

Thế là, Sở Văn Túc đáng lẽ phải đi nhà ăn ăn cơm, lại nhận lấy công việc giúp đỡ quét dọn.

Chờ đến khi hai người lại một lần nữa đi đến nhà ăn, cả hai đều lấm lem bụi bẩn, thu hút không ít ánh nhìn dò xét.

May mắn lúc này đã có không ít người rời đi, nếu không nhất định sẽ gây ra một trận xôn xao không nhỏ.

Nhưng dù vậy, việc Cao Phi công khai ngồi đối diện hắn, không để ý ánh mắt xung quanh cũng có chút quá mức.

“Tôi ngồi chỗ kia.” Sở Văn Túc chỉ tay về phía đối diện, nói rồi lập tức bước tới.

Cao Phi nhướng mày, giọng nói dứt khoát: “Anh cứ đi đi. Nhưng mà anh ngồi đâu, tôi sẽ ngồi đó.”

Sở Văn Túc bất đắc dĩ, sau một hồi im lặng, hắn mới khẽ lên tiếng: “Làm như vậy, mọi người sẽ hiểu lầm.”

Cao Phi tiếp lời ngay: “Thế thì cứ để họ hiểu lầm đi.”

Sở Văn Túc không nói gì. Đôi mắt đen và sâu thẳm của hắn chăm chú nhìn cô, tựa hồ không hiểu ý cô. Cô đang coi thường việc phải giải thích, hay là ... như điều hắn đang thầm mong đợi?

Bị ánh mắt dò xét nhưng đầy khao khát ấy nhìn thẳng, một nguồn dũng khí vô bờ dâng lên trong lòng Cao Phi.

“Ở thủ đô, anh đã thẳng thắn nói hết về hoàn cảnh gia đình, nói rằng anh có nỗi băn khoăn. Sau đó anh về đơn vị, tôi cũng không ra tiễn.” Cao Phi đối diện với hắn, từng câu từng chữ đều mạnh mẽ và rõ ràng: “Nhưng lần này tôi đến đây, đến tận vùng biên cương này, là để nói cho anh biết: Em không hề sợ bị anh liên lụy.”

Cô hít một hơi sâu, đôi mắt sáng rực không hề né tránh: “Sở Văn Túc, nếu anh bằng lòng, chúng ta có thể trực tiếp làm đơn xin kết hôn ngay.”

Lời vừa dứt, Sở Văn Túc liền ngây người. Hắn nhìn Cao Phi với ánh mắt như thể lần đầu tiên gặp cô.

Cao Phi cũng không hề lảng tránh ánh nhìn của hắn. Cô thản nhiên, bình tĩnh nhìn lại, cho đến khi chính Sở Văn Túc phải cụp mắt.

“Tôi đã kể với cô tình hình nhà tôi rồi. Cao Phi, cô rất tốt, tôi không muốn liên lụy…”

“Em tới đây chính là đã suy nghĩ kỹ càng rồi.” Cao Phi dứt khoát ngắt lời anh, sự kiên định của cô khiến trái tim hắn rung động: “Bây giờ anh chỉ cần trả lời em một câu, anh có muốn cưới em không?”

“Tôi …”

“Khoan đã,” Cao Phi nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn, nói: “Lần này, đừng bận tâm đến bất kỳ điều kiện bên ngoài nào. Chỉ cần nhìn vào con người em. Anh có bằng lòng không?”

Rõ ràng là một cuộc đối thoại nghiêm túc đến thế, nhưng lại diễn ra khi hai người còn đang "mặt xám mày tro", và ở trong căn tin quân đội. 

Trong tiền đề như vậy, Cao Phi nghe thấy giọng nói trầm khàn của Sở Văn Túc nói: “Tôi … Nguyện ý.”

Khóe môi Cao Phi khẽ cong lên một nụ cười mỉm chi ngọt ngào. Cô gật đầu nhẹ nhõm: “Vậy là được rồi.”

***

Khi tờ đơn xin kết hôn được trình lên bàn làm việc của Thủ trưởng đơn vị, vị quân nhân đã đóng quân ở vùng biên cương này hai mươi năm cũng hiếm hoi có chút không giữ được bình tĩnh. Ông khó nén vẻ ngạc nhiên, ngước lên hỏi: “Hai đồng chí đã thực sự bàn bạc kỹ lưỡng chưa?”

Sở Văn Túc gật đầu xác nhận.

Thủ trưởng cúi xuống xem đơn. Thảo nào đồng chí Cao Phi đã đi rồi còn quay trở lại. Cái vùng đất heo hút này đâu phải nơi tốt đẹp gì, hóa ra là vì ở đây có đối tượng của cô ấy.

Ông ký tên rẹt rẹt, dứt khoát, rồi cất hồ sơ vào ngăn tủ. Ông ngẩng đầu nhìn Sở Văn Túc, ánh mắt lộ rõ sự vui mừng và cảm khái: “Văn Túc, nhìn thấy cậu có được ngày hôm nay, tôi cũng mừng cho cậu. Chuyện đã qua thì cứ để nó qua, đừng nên day dứt bận tâm nữa. Huống chi, sai lại không phải cậu.” Vừa nói, ông vừa vỗ vai Sở Văn Túc một cái thật mạnh.

Sở Văn Túc nghiêm trang kính một lễ chào quân đội: “Báo cáo Thủ trưởng, tôi đã rõ.”

Kể từ khoảnh khắc Cao Phi một lần nữa bước chân vào vùng đất này, trái tim hắn như được hồi sinh. Những chuyện quá khứ, hắn đã dần buông xuống. Sự ghẻ lạnh của mẹ kế, sự bất công của bố đẻ, gia đình chẳng mang lại chút trợ lực nào cho hắn, thậm chí khi xảy ra chuyện còn kéo hắn rơi vào vũng lầy. Sở Văn Túc không phải là chưa từng oán trách. Cảm xúc tiêu cực này đạt đến đỉnh điểm khi hắn nhận ra mình đã yêu Cao Phi.

Nhưng giờ đây, cô lại tình nguyện kết hôn cùng hắn.

Món quà quý giá nhất mà số phận ban tặng, sau hơn ba mươi năm, cuối cùng đã đến, và nằm trọn trong vòng tay hắn.

Rời khỏi phòng Thủ trưởng, Sở Văn Túc nhìn thấy Cao Phi vẫn đứng đợi bên ngoài.

“Thế nào rồi anh?” Thấy hắn bước ra, cô vội hỏi.

“Đã nộp. Đơn được duyệt sẽ có thông báo về cho chúng ta.”

Cao Phi gật đầu: “Vậy thì tốt rồi.”

Cô ngẩng đầu, thấy Sở Văn Túc đang nhìn mình chằm chằm. Cô buồn cười, đưa tay kéo nhẹ ống tay áo hắn: “Anh yên tâm đi, nếu ba mẹ em mà biết chuyện, còn không biết vui mừng đến mức nào đâu.”

Cô đã tính toán xong xuôi. Cô muốn viết thư gửi về ngay để ba mẹ cô cùng vui chung niềm vui này. Nghĩ vậy, cô nghiêng đầu nhìn người đối diện: “Ngày nghỉ phép, anh đi cùng em ra thị trấn gửi thư nhé. Chuyện này cần phải báo cho ba mẹ em biết.”
 

Bình Luận (0)
Comment