Hứa Mi không quan tâm đến sự im lặng của hắn, cô lần lượt lấy tất cả đồ vật trong túi ra: sách vở, giấy trắng, sổ tay... Cô mở cuốn sổ ra, bên trong là những hàng chữ viết dày đặc, nắn nót, đẹp đẽ, thật sự rất bắt mắt. Tần Đông Lăng dùng ánh mắt liếc ngang nhìn qua vài lần.
Trong lúc học tập, Hứa Mi vốn là người khó lòng phân tâm. Cô lấy giấy trắng ra viết lách thật lâu. Gần đến trưa, cô lại lấy cuốn sổ tay hôm qua ra, bắt đầu quan sát mọi người trong hiệu sách.
Lúc viết lách, cô nghiêm túc, toát ra vẻ tri thức dịu dàng, nhưng lúc này, cô lại giống như một con hồ ly xinh đẹp và tinh ranh. Tâm trí Tần Đông Lăng dần dần rời khỏi cuốn giáo trình, cho đến khi ánh mắt cô dừng lại ngay trên mặt hắn.
Tần Đông Lăng có chút không tự nhiên cụp mắt xuống, lúng túng lật vài trang sách.
Tiếp theo, Hứa Mi đẩy một tờ giấy trắng sang. Trên đó là bài khóa trong cuốn giáo trình trước mặt hắn, đã được cô chép lại và cẩn thận đ.á.n.h dấu phiên âm, cách đọc cho từng chữ.
Hóa ra, lúc nãy cô bận rộn là vì việc này.
Tần Đông Lăng nhìn tờ giấy, cảm thấy cổ họng như bị nghẹn lại, nặng trĩu, nhất thời không dám nhìn sang biểu cảm của Hứa Mi. Hứa Mi lấy tay che miệng, cố nén nụ cười nơi khóe môi, cô rất tinh tế, không nói lời nào.
Buổi chiều, Tần Đông Lăng đã quen thuộc với đoạn này và lật sang bài tiếp theo. Hứa Mi lại làm y như vậy, nhanh chóng chép lại và đẩy sang cho hắn một tờ giấy trắng khác.
“....”
Lần này thì Tần Đông Lăng không thể thoải mái nhận lấy được nữa. Hắn nhìn cô gái xinh đẹp đối diện, “Cô không cần phải vất vả như vậy.”
“Tôi không vất vả đâu.” Hứa Mi chống cằm, ngay cả khi nhìn gần như thế, làn da trên mặt cô vẫn vô cùng mịn màng, “Đây là quà cảm ơn... Đồng chí phải thi cái này sao?”
“Ừ.”
“Vậy thì phải cố gắng nắm chắc đấy. Nếu có chỗ nào không hiểu, đồng chí cứ hỏi tôi.”
Tần Đông Lăng tự hỏi không biết có người nào có thể từ chối cô gái trước mặt này không, dù sao thì, hắn là không thể.
Đây thật sự là một loại cảm giác kỳ diệu khó tả.
Tần Đông Lăng vốn thông minh và có nghị lực. Chỉ trong gần hai hắn, anh đã học được thêm rất nhiều chữ, rất nhiều kiến thức. Hắn thậm chí đã có thể hiểu được những dòng chữ Hứa Mi viết trong cuốn sổ tay: cô đang ghi chép biểu cảm và diễn biến tâm lý của mọi người.
Hứa Mi nhận ra ánh mắt hắn, buông bút, chớp chớp mắt, “Anh không thấy thú vị sao? Mỗi người đều giấu đi bản thân thật sự, khoác lên mình một chiếc mặt nạ để đối diện với người khác?”
Tần Đông Lăng không nói gì, chỉ im lặng. hắn chỉ là càng lúc càng thường xuyên nhìn về phía đối diện, đến mức chính hắn cũng nhận ra sự bất thường này.
Tần Đông Lăng phải tự ép mình không được nghĩ ngợi lung tung. Hiện tại, hắn chỉ là một Liên trưởng, việc ở tiền tuyến ai mà nói trước được điều gì. Hắn không thể cho bất kỳ ai một lời hứa hẹn.
Phải nói rằng, việc kèm cặp một đối một quả thật rất hiệu quả. Sau khi quay về đơn vị, trong kỳ kiểm tra, không ngoài dự đoán, hắn đã giành được vị trí thứ nhất.
Lãnh đạo khen ngợi, đồng đội ngưỡng mộ, tất cả những điều đó đều không còn quan trọng. Khi chiến sự đã tạm lắng xuống, Tần Đông Lăng càng lúc càng thường xuyên nhớ đến cô gái đó.
Mãi về sau, hắn mới nhớ ra mình đã quên hỏi tên cô.
Các chiến hữu không hề hay biết trong lòng Tần Đông Lăng đang nghĩ gì. Họ chỉ đặc biệt ngưỡng mộ hắn, người có thể dễ dàng vượt qua bài kiểm tra xóa mù chữ căng thẳng.
“Đông Lăng này, cậu nói thật cho tôi biết đi. Có phải cậu đã lén về quê đi học không? Sao chúng tôi chẳng ai hay, mỗi mình cậu là biết?”
Lúc đầu, mọi người cứ nghĩ ai cũng kém, bị mắng thì cùng lắm cũng chỉ bị vài câu thôi. Nào ngờ, Tần Đông Lăng lại là một ngoại lệ, khiến cả bọn bị chỉ huy mắng té tát, mắng mãi không thôi.
“Không có đi học,” Tần Đông Lăng chỉ liếc nhìn họ một cái.
Hắn không nói, chỉ là có một nữ đồng chí tốt bụng đã chỉ bảo cho hắn một vài thứ mà thôi.
Mấy chiến hữu không tin, nhưng lại không có bằng chứng nào, đành ngậm ngùi mặt mày khổ sở trở về tiếp tục học tập.
Nhìn cánh cửa phòng đóng lại, Tần Đông Lăng một lần nữa lấy ra tờ giấy nhỏ.
Người ta nói ‘nét chữ nết người’, quả thật chữ viết trên đó đẹp đẽ như chính chủ nhân của nó vậy. Dù đã qua mấy tháng, hắn vẫn giữ gìn cẩn thận, không để dính một chút vết bẩn nào.
Cô ấy rất ham đọc sách, không biết lần sau nghỉ phép, lệu hắn còn có thể gặp lại cô ở hiệu sách nữa không?
Thời gian nghỉ phép lúc nào cũng khó định, sự nôn nóng xen lẫn bận rộn cứ kéo dài suốt một năm trời.
Bước sang tháng Chín năm thứ hai, chiến sự dần ổn định, đồng thời văn bản về việc xóa mù chữ cũng chính thức được ban hành. Bất cứ ai muốn thăng cấp đều phải biết chữ. Sau khi hoàn thành bài kiểm tra, cuối cùng Tần Đông Lăng cũng được hưởng một kỳ nghỉ phép.
***
Hứa Mi gần đây cũng vô cùng bận rộn.
Là lứa tân sinh viên đầu tiên sau Giải phóng, vừa bước chân vào giảng đường đại học, cô đã vội vàng tham gia các phong trào mới mẻ, chẳng còn mấy thời gian nhàn rỗi.
Thời kỳ này, hệ thống giáo d.ụ.c còn thiếu sót, không chịu ảnh hưởng của các phong trào hai mươi năm sau, không khí học tập và tiến lên vô cùng sôi nổi. Hứa Mi vừa nhập học đã trở thành một nhân vật ‘nổi tiếng’.
Dù chưa có khái niệm ‘hoa khôi’, nhưng ai nấy cũng đều biết Khoa Ngữ văn mới có một nữ đồng chí xinh đẹp tuyệt trần.
Không phải không có nam sinh tỏ ý cảm mến cô, nhưng Hứa Mi đều khéo léo từ chối. Cô thường đi về một mình.
Khi đó, những bài tản văn hay truyện ngắn duyên dáng, tinh tế của cô xuất hiện trên báo trường, khiến người ta không ngừng tò mò, ao ước được gặp mặt.
Biết chuyện, Quản Tinh Hoa cười hiền nói: “Nếu có người phù hợp, mẹ cũng không phản đối đâu.”
Rời khỏi Hứa gia, những cơn ác mộng ảnh hưởng đến bà ngày càng ít đi. Nhưng dạo gần đây, hình ảnh đen tối trước mắt Hứa Mi dường như lại tái hiện.
“Mẹ, có phải nhà họ Hứa lại có người đến không?” Hứa Mi vô cùng lo lắng.