Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 723

 
“Con bé còn nhỏ thế, làm sao mà hiểu được những lời này?” Hứa Mi cười nhẹ, nhưng mắt lại rưng rưng.

Ban đầu cô nhất quyết muốn đưa Tần Đông Lăng ra ga tàu, nhưng cô vẫn đang trong cữ, không được để gió lùa. Tần Đông Lăng kiên quyết không cho cô đi, không muốn cô phải chịu bất kỳ rủi ro nào.

Khi hành lý đã xếp xong, nhìn bóng dáng hắn xách đồ đi, cứ ba bước lại ngoái đầu nhìn lại một lần, lòng cô bỗng trống rỗng như bị khoét mất một mảng.

Kiếp trước cô phải một mình chống chọi với mọi thứ, chẳng có ai làm chỗ dựa, buộc cô phải cứng rắn, mạnh mẽ đến lạnh lùng. Vậy mà kiếp này có gia đình, có người mình yêu thương hết mực, cô lại trở nên yếu đuối hơn.

“Đông Lăng là người có trách nhiệm và biết lo xa, con đừng lo lắng vẩn vơ. Bé Mạn vẫn cần mẹ chăm sóc.” Quản Tinh Hoa an ủi con gái, bà hiểu nỗi lòng của cô.

Con gái nhỏ vĩnh viễn là nơi mềm yếu nhất trong lòng Hứa Mi. Cô nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang say ngủ, giống hệt khuôn mặt mình, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần. Cô phải mạnh mẽ, vì cô còn có con.

Đúng ngày cô hết cữ, Lôi Vịnh Lan cùng mấy cô bạn thân ở trường đại học đến thăm. Họ còn mang theo hai lạng đường đỏ, là quà mừng do cả nhóm gom góp lại.

Trong thời buổi bắt đầu thực hiện chế độ tem phiếu, cung cấp hàng hóa theo định mức như thế này, hai lạng đường là một món quà vô cùng quý giá.

“Đã cất công đến thăm rồi, sao còn mang quà làm gì?” Hứa Mi không thiếu thốn, cô lo bạn bè vì hai lạng đường này mà phải thắt lưng buộc bụng.

“Tụi này tằn tiện có phải ngày một ngày hai đâu, đợi tốt nghiệp được phân công việc là ổn thôi mà. Tiểu Mạn Mạn đâu rồi? Cho tụi này xem mặt cháu đi chứ!” Lôi Vịnh Lan hớn hở nói.

Hứa Mi vào phòng bế con gái ra. Mấy cô nữ sinh viên lập tức “tan chảy” vì vẻ đáng yêu của con bé.

“Sao da con bé lại trắng hồng thế này? Đúng là con ruột của cậu có khác, Hứa Mi. Mấy nét trên khuôn mặt cậu y như được so chép sang mặt nó vậy.”

Lôi Vịnh Lan tấm tắc khen ngợi: “Đúng là m.á.u mủ ruột thịt, trên đời này chẳng có gì kỳ diệu hơn. Tớ phải chụp lại cái ảnh này mới được!”

Các cô bạn khác tuy không nói gì, nhưng cũng nhìn chằm chằm không chớp mắt. Em bé trong tã lót khẽ đặt ngón tay nhỏ xíu lên má, ngủ đến mức má hồng lên, thật đúng là đáng yêu không tả xiết.

Cả buổi sáng, cả nhóm sinh viên ưu tú của trường đại học đều quây quần bên Tiểu Mạn, không ai muốn rời đi. Mãi đến buổi chiều, họ mới bịn rịn rời đi.

Lôi Vịnh Lan là người thân thiết nhất với Hứa Mi, cô ấy cũng là người ra về cuối cùng. Nhìn Hứa Mi ôm con gái với vẻ mặt dịu dàng tràn đầy tình yêu thương, cô hỏi: “Hứa Mi, khi nào cậu mới quay lại trường học?”

“Vài hôm nữa tớ quay lại ngay. Có mẹ tớ trông cháu rồi.”

Sắp tốt nghiệp rồi, lúc này điểm số từng môn học vô cùng quan trọng, nó sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến việc phân công công tác cuối cùng.

Hứa Mi vốn có kiến thức nền tảng vững vàng, lại thêm lối suy nghĩ phóng khoáng, khác biệt, rất được giáo viên đ.á.n.h giá cao. Hầu như môn nào cô cũng đạt điểm tuyệt đối.

Chuyện tốt như thế này, nếu rơi vào tay người khác, chắc hẳn sẽ vui mừng khôn xiết.

Nhưng Hứa Mi gần đây lại không thể vui trọn vẹn.

Từ ngày Tần Đông Lăng rời đi, cô chưa nhận được thư hắn, nhưng nghe ngóng được rằng đơn vị của hắn đã bắt đầu giao tranh trở lại ở biên giới.

May mắn là có mẹ bên cạnh. Cô yêu con gái, mẹ yêu cô, mối quan hệ mẹ con bền chặt ấy giúp cô không quá hoang mang, lo sợ. Cô tự nhủ phải nỗ lực học tập, ổn định công tác, để sau này có thể cùng hắn xây dựng một tổ ấm bình yên.

Thời gian chầm chậm trôi, bước sang tháng Mười Hai.

Cuối cùng Tần Đông Lăng cũng gửi thư về nhà. Trong thư hắn nói rằng đơn vị đã trở lại căn cứ cũ, thành tích chiến đấu lần này của hắn đã được Bộ đội trình báo lên cấp trên. Nếu không có gì bất ngờ, sau Tết hắn sẽ được thăng chức Đoàn trưởng.

Dĩ nhiên, điều đó không phải là quan trọng nhất. Điều quan trọng nhất là hắn có thể tranh thủ quay về trước Tết để gia đình đoàn tụ.

Đọc đến dòng chữ ấy, Hứa Mi mỉm cười, đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc rạng ngời. Tết này, cả nhà cô sẽ được sum vầy.

Hay tin con rể bình an vô sự, lại còn được thăng chức, và quan trọng nhất là sắp về ăn Tết, Quản Tinh Hoa đã sớm bắt đầu lo liệu, sắm sửa mọi thứ cho gia đình.

Ngày hai mươi bảy tháng Chạp, Tần Đông Lăng trở về nhà khi trời còn mờ sáng, mang theo cái lạnh buốt giá và hơi sương của đường xa.

Hứa Mi và con gái vẫn đang say giấc nồng. Quản Tinh Hoa nghe thấy tiếng động liền vội vàng bước ra. Vừa nhìn thấy bóng dáng cao lớn của hắn, bà đã mừng rỡ nói: “Vào nhà đi con, Mẹ làm chút đồ ăn nóng cho con đây.”

“Dạ, Mẹ, không cần phiền phức vậy đâu ạ.” Dù đang nói chuyện với mẹ vợ, ánh mắt Tần Đông Lăng vẫn không ngừng hướng về căn phòng của Hứa Mi.

Nhận tháy hắn như vậy, Quản Tinh Hoa cũng có chút buồn cười trước sự nôn nóng này, khẽ lắc đầu rồi quay người vào bếp lo liệu.

Tần Đông Lăng nhẹ nhàng mở cánh cửa phòng. Bên trong tối đen, trên giường, một người lớn và một đứa bé đang ngủ ngon lành, ngọt ngào, hoàn toàn không hề hay biết đến sự hiện diện của anh.

Anh không muốn đ.á.n.h thức hai người phụ nữ anh yêu thương nhất. Tần Đông Lăng rón rén bước đến mép giường, cố gắng nhìn cho rõ khuôn mặt của Tiểu Mạn.

Nhưng cô bé được mẹ ôm chặt trong lòng, từ góc độ của hắn, chỉ thấy được nửa khuôn mặt còn chưa rõ nét. Tuy nhiên, so với lúc hắn rời đi, con gái đã lớn hơn nhiều, là một cục bột trắng trẻo, mũm mĩm.

Xem xong đứa nhỏ, hắn lại chuyển sang người lớn. Tần Đông Lăng càng nhìn, ánh mắt càng trở nên dịu dàng, trìu mến.
 

Bình Luận (0)
Comment