Hứa Thanh đang phải chịu đựng áp lực đến mức sắp nổ tung. Ông ta cần một chỗ để trút bỏ, để bùng phát. Bởi vậy, ông ta miễn cưỡng nhận lời, đến viện điều dưỡng đúng hẹn.
Không biết hôm nay Hứa Giác Bình bị làm sao, cảm xúc lại đặc biệt kích động. Vừa thấy mặt Hứa Thanh, ông t đã cố gắng dùng tay khoa chân múa tay một cách khó nhọc, trong cổ họng phát ra những tiếng "ngô ngô" đầy khẩn thiết.
Nhưng Hứa Thanh đã mất hết kiên nhẫn lắng nghe.
Ông ta lạnh lùng lên tiếng, giọng nói mang theo sự chán ghét không thể che giấu: “Rốt cuộc ông muốn giở trò gì nữa? Ông đã dồn mẹ và em gái tôi phải bỏ đi, hại cái nhà này ra nông nỗi ngày hôm nay, ông còn muốn náo loạn đến bao giờ?”
Hứa Giác Bình càng nghe càng kích động hơn, tiếng “ngô ngô” càng lúc càng lớn, vang vọng trong phòng. Kể từ khi thân thể suy yếu, bác sĩ đã nhiều lần dặn dò phải tuyệt đối tránh xúc động mạnh.
“Nếu mẹ và em gái không bỏ đi, thì làm gì có chuyện tôi ra nông nỗi này. Đồng chí Tần Đông Lăng kia giỏi giang đến thế… Tôi và Hứa Mi, chúng tôi rõ ràng là anh em ruột thịt, tất cả là do ông quá ích kỷ, làm hại họ không chịu tha thứ cho tôi!”
Hứa Thanh càng nói càng phẫn nộ. Cuối cùng, ngón tay hắn đã chĩa thẳng vào mặt người cha ruột đang ngồi trên xe lăn.
Vẻ kích động ban đầu của Hứa Giác Bình bỗng chốc ngưng đọng lại. Ông ta trừng mắt, không thể tin được đứa con trai đang đứng trước mặt. Sắc mặt ông ta dần dần đỏ bừng lên, hơi thở cũng trở nên nặng nề, dồn dập.
Hứa Thanh không hề dừng lại, ông ta tiếp tục tuôn ra những lời cay độc. Ông ta đổ hết mọi nguyên nhân suy bại của gia đình Hứa lên đầu người cha. Khuôn mặt vặn vẹo đầy hằn học của ông ta in sâu vào đáy mắt Hứa Giác Bình.
Nghe những lời buộc tội ấy, Hứa Giác Bình nắm chặt cổ áo, bàn tay teo tóp run rẩy như chân gà, khuôn mặt đỏ ửng chuyển sang tím tái, rõ ràng là đang gắng gượng để hít thở.
“Vì sao ông không để tôi được mẹ nuôi dưỡng?”
“Vì sao ông lại đối xử tệ bạc với mẹ tôi, hắt hủi em gái tôi?”
“Tất cả những gì xảy ra hôm nay, đều là do một tay ông gây ra!”
Giữa những lời chỉ trích thâm độc của Hứa Thanh, Hứa Giác Bình đưa một tay bám vào tay vịn xe lăn, cố nhoài người về phía trước để túm lấy ống tay áo Hứa Thanh.
Hứa Thanh hất mạnh tay áo ra, lạnh lùng nhìn người cha co quắp, giãy giụa trên chiếc xe lăn. Chỉ đến khi xác nhận Hứa Giác Bình không còn "nói" gì được nữa, Hứa Thanh mới chậm rãi bước ra ngoài gọi người.
Một lão già bị liệt mấy năm trời còn chịu đựng được, thậm chí còn có sức nhờ người đi tìm con trai, sao tự nhiên lại ra đi nhanh chóng như vậy?
Tất cả nhân viên ở viện điều dưỡng đều tự có cán cân trong lòng để đo đếm.
Nhìn Hứa Thanh qua lại trên hành lang để làm thủ tục cho Hứa Giác Bình, ai mà không thầm cảm thán Hứa Thanh m.á.u lạnh vô tình? Thật không ngờ ông ta có thể trơ mắt nhìn cha ruột c.h.ế.t ngay trước mặt mình!
Lời đồn thổi thật đáng sợ.
Dù những người này không dám nói thẳng trước mặt Hứa Thanh, nhưng họ sẽ kể với người khác. Dần dần, tin tức cũng lan truyền đến tận quân khu.
Vốn dĩ, Hứa Thanh đã tích lũy được chút thiện cảm nhờ vẻ ngoài đau thương tột độ khi lo tang lễ cho cha, nhưng tất cả đều tan biến theo những lời đồn thổi. Mọi người bắt đầu xa lánh, cô lập ông ta.
Trong hoàn cảnh ấy, ngay cả Hứa Mộc cũng bắt đầu ghét bỏ cha mình. Cha hắn đối xử với ông nội như thế, vậy thì sau này cũng đừng mơ hắn sẽ đối xử tốt với cha!
Tóm lại, gia đình họ Hứa đã hoàn toàn suy tàn.
Trong khi đó, nhà họ Tần đã chuyển về tổng quân khu lại đang sống những ngày tháng hòa thuận, rực rỡ.
Trác gia cũng dọn đến cùng đại viện quân khu với nhà Tần. Mục Hồng là người xởi lởi, sảng khoái nhưng vốn không quen với cuộc sống thành phố. Nếu không vì nhớ Hứa Mi, chắc chắn cô áy đã không theo chồng đến đây sớm như vậy.
“Quê nhà tuy không bề thế như ở đây, nhưng tự do hơn. Chị theo về sớm cũng là vì nhớ em và con nuôi thôi.”
Mục Hồng vẫn luôn muốn có một cô con gái. Nhưng cô ấy đã bị thương thân thể sau khi sinh đứa con thứ ba, nên không thể m.a.n.g t.h.a.i nữa.
Nhưng, vợ chồng Trác Định Anh và Mục Hồng đều thật sự yêu quý con gái, nên họ đã nhận Tiểu Mạn làm con nuôi, thật lòng yêu thương con bé như con gái ruột.
“Mẹ nuôi, con cũng nhớ mẹ lắm ạ,” Tần Du Mạn ngọt ngào lên tiếng.
Mục Hồng lòng hoa nở rộ, cười ha hả: “Mạn Mạn nhà ta thật là biết làm người ta thương mà.”
Mặc dù biết con gái mình sinh ra sẽ không xinh đẹp lanh lợi bằng Mạn Mạn, nhưng mỗi khi nhớ lại khao khát có con gái, Mục Hồng vẫn không tránh khỏi chút tiếc nuối.
Hứa Mi quen Mục Hồng nhiều năm, tình cảm thâm giao, đương nhiên nhìn ra tâm sự của cô ấy.
Cô nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Chị, con cái là duyên phận. Sức khỏe bản thân mình mới là quan trọng nhất. Chị đã bị thương sau ca phẫu thuật trước kia, có Vân Khởi cùng hai đứa kia là đủ rồi.”
Dừng một chút, Hứa Mi lại bổ sung: “Hơn nữa, bây giờ ba đứa chúng nó đều rất nghe lời và hiểu chuyện. Nghĩ vậy thì còn gì mà không tốt nữa?”
Hai năm trước, Mục Hồng bị thủng ruột thừa, dẫn đến viêm màng bụng. May mắn là lúc đó cô ấy đang ở nhà Hứa Mi. Nếu không phải Hứa Mi thấy sắc mặt Mục Hồng không tốt suốt hai ngày, cuối cùng còn toát mồ hôi lạnh toàn thân, kiên quyết đưa chị đến bệnh viện ngay lập tức, thì không biết tình hình đã nguy hiểm đến mức nào.
Dù được cứu chữa kịp thời, tình hình lúc đó vẫn vô cùng nguy kịch. Sau một thời gian dài điều trị, cô ấy mới từ từ hồi phục sức khỏe, nhưng thân thể thì kém xa trước kia.