Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Chương 146



Điều kiện thực tế của những năm 70-80 thực sự khó khăn, chưa nói tới phòng học đều là diện tích nhỏ, mùa đông tới cả hệ thống sưởi ấm cũng không có.Hàng năm khi bước vào tháng 11, mỗi lớp đều phải dựng bếp trong lớp, nếu không đừng nói tới lên lớp học, mà sẽ chết vì đóng băng luôn.Năm nay chuẩn bị bắt đầu học buổi tối, còn có ba bốn ngày nữa là tới tháng mười một, trường học đã tiến hành cấp bếp lò.Sau khi hoàn thành tiết học thứ hai buổi sáng, thầy Trịnh vào lớp thông báo với mọi người: “Một lát nữa hai bạn học nam sẽ đi với thầy đến kho của bộ phận hậu cần để dọn đồ, sáng mai chúng ta sẽ bắt đầu dựng bếp sưởi ấm.

Sau này tới phiên ai trực nhật, người chịu khó vất vả một chút, đến lớp nhóm bếp sớm một chút.


"“Những người như Ngô Thục Cầm và Tạ Miêu buổi sáng không thể tới được thì phải làm sao ạ? Để mọi người đóng băng hết luôn hả thầy?" Hồ Thúy Nga giơ tay hỏi.Người này không ngồi trước mặt cô nữa, tại sao vẫn nhìn cô chằm chằm mãi thế?Tạ Miêu có chút không nói nên lời, cùng bị nhắm tới tên Ngô Thục Cầm liền quay đầu trừng mắt với Hồ Thúy Nga.Thầy Trịnh lại không cảm thấy chuyện này không phải vấn đề.“Những bạn mà buổi sáng không đến được, trong mấy hoạt động lao động khác làm thêm một chút, chuyện này các em tự mình cân bằng nhé.”Thầy nhìn vào giữa lớp, “Từ Hải, Tạ Miêu, Trình Quốc Trị… mấy người các em di chuyển bàn sang một bên, để có chỗ trống cho cái bếp.

Còn nữa, bạn nào ngồi gần bếp thì chút ý một chút, thầy nghe nói năm ngoái có bạn học sinh bất cẩn khiến quần cháy luôn.”Đám học sinh vừa nghe liền bật cười, thân là con trai ruột của thầy Trịnh, Trịnh Chí An, liền chủ động đi phụ giúp chuyển bếp lò.Trịnh Chí An vừa đi, Tạ Miêu đành phải một mình vác cái bàn của hai người.Cô đơn giản thu dọn những thứ dễ rơi xuống đất một chút, đang chuẩn bị làm, có người đã hơn cô một bước vác cái bàn đi, “Để tôi làm”Tạ Miêu nhìn thấy Lâm Hạo, vội vàng cười cảm ơn.Lâm Hạo nhướng mày, "Chỉ nói một câu cảm ơn là xong rồi hử? Không có biểu hiện gì khác sao?"Ngô Thục Cầm vừa dọn bàn với bạn cùng chỗ Từ Hải xong xuôi, đang do dự có cần tới giúp Tạ Miêu hay không.Không ngờ vừa quay đầu lại đã thấy Lâm Hạo giành trước rồi, còn không biết xấu hổ mà muốn nhận biểu hiện thành ý của Tạ Miêu, trong lòng cô lập tức trợn tròn mắt.Thật muốn anh Hàm Giang qua đây mà xem, cái gì là chuyện nhỏ tiện tay làm, chuyện này mới là chuyện nhỏ tiện tay làm nè!Anh Hàm Giang cứ im im sau lưng làm biết bao nhiêu chuyện, ngược lại trước mặt Tạ Miêu một câu cũng không nhắc tới, quả thật bị tổn thất thật lớn!Lâm Hạo nói câu đó với giọng đùa cợt, Tạ Miêu cũng trả lời lại với giọng đùa cợt.“Cậu còn muốn cảm ơn bằng cái gì? Tôi chỉ biết chuyện học hành, hay là tôi nói cho cậu hai câu hỏi nhé.”Lâm Hạo thường ngày lên lớp không đờ đẫn thì cũng là ngủ say, cũng thường xuyên trốn học cùng người khác đi sân bóng rổ chơi bóng rổ.Tạ Miêu còn tưởng sẽ nhìn thấy vẻ mặt kính tạ bất mẫn* của cậu ta, không ngờ rằng vậy mà cậu ta lại cười cười đồng ý “Được nha.” Đi về chỗ mang một số sách tới ngồi kế bên cô, “Vừa hay gần đây tôi có một số câu hỏi không rõ lắm, cán bộ lớp giảng giải giúp tôi nhé.”*Ý nói xin miễn thứ cho kẻ bất tài.Lâm Hạo vừa ngồi xuống, thần kinh Ngô Thục Cầm lập tức căng chặt.Cái người này vậy mà còn leo cột trụ *? Nhìn cậu ta có giống người yêu thích học hành không hả?*Gốc: 顺杆爬: làm những hành động, lời nói cho người khác thích.

một kiểu vờ vịt lấy lòng.Tạ Miêu luôn nghiêm túc trong việc học, “Câu nào không biết.


đưa tôi xem nào.”“Câu này, câu này, cả câu này nữa.”Tạ Miêu nhìn một cái, đều là những bài gần đây mới học, cô lấy tập và cầm bút vẽ hình ra.Ở cả hai đời cô đã làm không biết bao nhiêu bài, tay vẽ đại cũng vẽ xong hình, hoàn toàn không cần bất kỳ công cụ nào.Lâm Hạo đang một tay chống má nhìn cô, thấy quá hứng thú mà nhếch môi, "Cái tay này của cậu, sắp đuổi kịp thầy dạy toán cấp hai của tụi tui rồi.

Thấy ấy có một tuyệt kĩ, có thể lấy ngón út làm trung tâm của vòng tròn mà không cần dùng compa.

Vẽ các vòng tròn bằng tay không.

""Tôi chỉ là làm nhiều thì quen tay thôi, chắc chắn không giỏi bằng thầy giáo của các cậu.


"Tạ Miêu mỉm cười, không vội bắt đầu giải quyết vấn đề, mà trước tiên nói về những điểm kiến thức được kiểm tra trong câu hỏi này."Biết nó sẽ hỏi cái gì, phần còn lại thì đơn giản..."Khi cô giảng giải câu hỏi vẻ mặt cô nghiêm túc, trong đôi mắt hoa đào trong veo nước tất thảy là sự chuyên chú, gương mặt thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp.Lâm Hạo nhìn cô chằm chằm, bất giác hơi mất tập trung.Chính ngay lúc này, Tạ Miêu đem tập và bút nhét vào tay cậu ta, “Tôi đã liệt kê hết công thức rồi.

Cậu có thể thay thế số liệu thử xem.”Cậu ta đột nhiên tỉnh táo lại, che miệng ho khan một tiếng, “Sao chứ? tôi nghe chưa hiểu lắm, cậu nói lại lần nữa được không?”Ngô Thục Cầm, ngồi phía trước nghe cả nửa ngày ta cũng dựng đứng lên ngay lập tức quay lại,“ Hay là để tôi giảng cho cậu nha, câu này tôi cũng biết.”“Không cần đâu.” Lâm Hạo xua tay, “Mắc công lát nữa tôi lại phải giúp cậu chuyển bàn.”Cô đã tự mình chuyển xong hết rồi, còn cần tới cậu ta sao?Ngô Thục Cầm không vui lắm, vừa định nói gì đó, Trịnh Chí An và một bạn nam khác đã vác cái bếp vào..


Bình Luận (0)
Comment