Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Chương 152



Cho nên, vừa nhìn thấy Cố Hàm Giang ở đây, bà không vội nhắc đến chuyện hôn sự của hai gia đình, mà chỉ nói với Cố Định Sơn, “Con và Tùng Niên vốn còn tính cho Tạ Miêu cùng đi với bọn con, tới Bắc Kinh học trung học, nhưng không ngờ vừa nói đến, nhà bọn họ đã từ chối rồi.”Cố Định Sơn ngoái đầu nghe chuyện, “Con muốn để Miêu Miêu nhà ông Tạ đến Bắc Kinh học trung học?”“Dạ.” Tống Vân gật đầu, nhưng nhà họ chê là xa quá, không muốn cho con gái đi.


Con thấy thái độ rất kiên quyết, e là không thuyết phục được.”“Hay là nhà họ sợ gây rắc rối cho nhà chúng ta?”Cố Định Sơn nói xong đứng dậy, Cố Tùng Niên nhìn thấy, liền vội vàng vô vỗ lưng cho dễ thở.Phải một lúc sau, ông mới đỡ đỡ, "Lần trước ta có hỏi họ cần giúp gì không, họ bảo ở nhà không thiếu cái gì, bảo không cần đâu.

Mọi việc phải tự dựa vào bản thân, không nhờ vả người khác, điểm này giống với ông Tạ.”“Vậy chúng ta chuyển trường cho Hàm Giang trước ạ?” Tống Vân ngập ngừng hỏi.“Chuyển trường? chuyển trường gì ạ?” Cố Hàm Giang vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng.“Chuyển con về học ở Bắc Kinh.” Tống Vân nói, “Chuyện này phải nhanh chóng giải quyết, ngày mai mẹ sẽ đến trường với con một chuyến.”Lời nói bà vừa dứt, liền nhìn thấy đôi mắt của con trai mình đột nhiên trầm xuống, “Con không về.” Giọng điệu kiên quyết.Bà sững người.Phản ứng này, phản ứng này… có phải sai sai đúng không?Ăn cơm xong, giúp bà Ngô dọn dẹp chén đũa rồi nấu nước xong, Cố Hàm Giang không nói một lời rồi về phòng mình.Anh bật đèn điện, ngồi xếp bằng lên ghế bàn học cạnh giường nhỏ, mới vừa mở sách bài tập ra, trong đầu lập tức xuất hiện ánh mắt thất vọng khổ sở của Tống Vân.Động tác của Cố Hàm Giang dừng lại nhưng vẫn không hối hận với sự lựa chọn của chính mình.Chuyện gia đình đột ngột xảy ra vào mười năm trước, không chỉ khiến tính tình anh càng quái gở mà còn khiến anh mất cảm giác tin tưởng.Nhìn thấy ba mẹ và ông nội vẫn đứng ở trước mặt mình, dây thần kinh vẫn luôn căng chặt của anh mới lỏng xuống, nhưng lại mơ hồ cảm thấy không chân thật.Cảm giác không chân thật này khiến anh xem nhẹ rất nhiều chuyện, nhất thời cũng không nghĩ lần này mình cũng theo về Bắc Kinh.Cố Hàm Giang nhíu chặt mày, lần nữa nhớ lại tâm trạng của mình lần trước nghe Tống vân nói.Anh lại không có một chút vui sướng, thậm chí còn thấy bực bội, chống cự.Mà lúc ấy người không hề thông báo mà xuất hiện trước mắt anh, chính là nụ cười lộ lúm đồng tiền của cô gái nhỏ cùng đôi mắt đào hoa lóe sáng.Cô xinh tươi như vậy, đẹp đẽ như vậy, đủ sức khiến một con người máu lạnh cũng rung động.


Cũng khiến người ta không màng tất cả mà chiếm cho riêng mình, nắm chặt ở lòng bàn tay, cả đời cũng không thể thoát.Nhận ra suy nghĩ điên cuồng này của mình, chân mày của Cố Hàm Giang nhăn càng chặt, tay cầm bút cũng hơi dùng sức.Mười năm trải qua ảnh hưởng quá sâu với anh, khiến anh bắt lấy cái gì thì cũng sẽ không chịu buông tay, sợ mất đi.Ngay từ đầu là ăn uống, sau đó là tiền, cơ hội học hành, bây giờ là……Nghĩ đến dáng vẻ lơ đãng và xa lánh khi cô gái nhỏ đứng trước mặt anh, đôi môi mỏng của anh càng mím chặt, mạnh mẽ áp suy nghĩ kia xuống.Nhưng khi xuống bút thì lại viết theo bản năng, không bao lâu sau, một khuôn miệng mỉm cười quen thuộc đã hiện lên trên giấy.Cố Hàm Giang rũ mắt nhìn hơn nửa ngày, cẩn thận xé trang giấy từ sách bài tập kia ra, kẹp vào trong sách.Nông thôn ngủ sớm, buổi tối chưa đến 9 giờ mà các hộ gia đình đã tắt đèn hết.Tống Vân nghĩ đến chuyện xảy ra vào buổi tối, quấn chăn bông cứng ngắc đến nỗi ngủ không được.Cố Tùng Niên âm thanh xoay người của bà thì hỏi bà: “Sao vậy? Giường đất nóng quá sao?”“Không phải.” Tống Vân nói: “Nhiệt độ ổn rồi, ấm một chút thì eo và chân của bố mới thoải mái chút.

Tôi thấy đêm qua hiếm khi ông ấy ngủ ngon, sáng hôm nay cũng chưa uống thuốc giảm đau.”Cố Định Sơn bị hành hạ không ít suốt mười năm nay, tuy rằng may mắn nhặt được cái mạng nhưng eo và chân lại gặp di chứng.Mới vừa sửa lại án sai thì ông đã triền miên trên giường bệnh suốt hai tháng, thậm chí còn không đi bộ được, phải ngồi xe lăn.

Cũng bởi vì như thế, bọn họ mới trễ rất nhiều thời gian mới đến thôn Bắc Xá muộn như vậy.Nghe được lời này của Tống Vân, Cố Tùng Niên có chút trầm mặc: “Còn đang suy nghĩ đến chuyện của Hàm Giang sao?”“Chuyện lớn như vậy tôi có thể không nghĩ được sao?”Tống Vân lại trở mình, đối mặt với chồng mình: “Ông nói xem Hàm Giang nghĩ thế nào vậy? Trở về cùng chúng ta không tốt sao? Vì sao lại cứ ở lại thôn Bắc Xá này chứ?”“Có thể ở cùng với cô lớn một thời gian dài nên không nỡ.


Dù sao lúc nó khó khăn nhất thì cô lớn đã đón nó về chăm sóc.” Cố Tùng Niên suy đoán..


Bình Luận (0)
Comment