Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Chương 194



Tạ Vệ Dân cắt ngang lời bà, “Nhà chúng ta không được phép trọng nam khinh nữ, em bớt nghe người khác nói mấy chuyện không đâu kia đi.

”Rõ ràng lời này chỉ Lưu Chiêu Đệ, chỉ là Tạ Vệ Dân không tiện nhắc đến chị dâu nên không nói thẳng.

Trình Lập Xuân nghe thấy vậy thì mấp máy môi, nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì nữa.

Tạ Vệ Dân lại thở dài thườn thượt, “Từ khi nhà nước mở lại kỳ thi đại học, Miêu Miêu của chúng ta lại liên tiếp giành được hạng nhất hai năm liền, anh đã biết sớm muộn gì nó cũng thoát khỏi thôn quê hẻo lánh này.

Chỉ là anh không ngờ con bé lại bay cao bay nhanh đến vậy.


”Trình Lập Xuân nghe ông nói, vành mắt rướm lệ, mãi một lúc sau mới hạ giọng nói: “Vệ Dân à anh nói xem, em có phải chuẩn bị cho con bé chăn ấm nệm êm không?”“Tiền để dành trong tay em cũng đưa cho nó nhiều một chút, tuy trường Nhị Trung trên thành phố đã nhận lời trợ cấp tem phiếu, chúng ta cũng không thể để nó quá thiếu thốn tiền nong.

”Sau Tiết Thanh Minh, trường Nhất Cao trên huyện nhanh chóng bước vào kỳ thi giữa kỳ.

Không có bất kỳ lo lắng hồi hộp nào, Tạ Miêu lại xếp hạng nhất với thành tích cao hơn người đứng thứ hai mấy chục điểm, lần thi này hai môn Toán và Tiếng Anh đều đạt điểm tuyệt đối.

Đám học sinh lớp 10 đều chết lặng cả đi, thậm chí ngày càng có nhiều ánh mắt đồ dồn về phía học sinh đứng thứ hai và đứng thứ ba toàn khối.

Những học sinh tham gia Góc Tiếng Anh thì lại rất vui mừng, sự cố gắng của họ đã không uổng phí, môn Tiếng Anh lần này ít nhiều cũng có tiến bộ.

Mấy giáo viên Tiếng Anh nhìn thấy thành tích các lớp được thống kê thì vẻ mặt tươi roi rói, “Quả nhiên lập ra Góc Tiếng Anh không uổng công, xem tình hình này, nếu như thi cuối kỳ vẫn là cả thành phố thi chung, nói không chừng điểm bình quân của trường chúng ta có thể lọt top mấy nhỉ.

”Mọi người ai cũng vui mừng hân hoan, cảm thấy thầy Trịnh đưa Tạ Miêu đến trường Nhất Cao là một lựa chọn đúng đắn.

Cũng vào lúc này, Tạ Miêu đang trả lời thầy giáo Trịnh, cô bằng lòng chuyển đến trường Nhị Trung trên thành phố, tham gia cuộc thi mùa thu năm nay.

Tin Tạ Miêu sắp chuyển trường giống như một quả bom ném vào lòng hồ yên ả, lập tức dấy lên hàng ngàn cơn sóng.


Không chỉ giáo viên dạy lớp 10 (1), mà giáo viên của lớp khác cũng đều đến hỏi thầy giáo Trịnh đây là chuyện có thật hay không.

“Đang yên đang lành, sao lại muốn chuyển trường? Thầy Trịnh à, thầy phải khuyên em ấy.

”“Đúng đấy thầy Trịnh, ở trường chúng ta em ấy cũng có thể thi được top ba toàn thành phố, đâu cần phải đi lên thành phố chứ.

”Thầy Lý thì dựng ngược lông mày lên, “Tôi thấy Nhị Trung chính là không chịu được chuyện Nhất Cao chúng ta có hạt giống tốt như này mà đố kỵ.

Không được, thầy đi nói với Tạ Miêu là tôi có thể tranh thủ thời gian rảnh dạy thêm cho em ấy, giúp em ấy nâng cao thành tích môn Vật lý, để cô bé khỏi phải chạy đi học xa như vậy.

”So với Toán và Tiếng Anh, thành tích môn Vật Lý của Tạ Miêu đúng là kém hơn một chút, thầy Lý vẫn luôn rất xem trọng chuyện này.

Thầy Trịnh nghe thấy thế thì cảm động vô cùng, nhưng cũng chẳng thể làm gì khác.

Ông vỗ vai thầy Lý, “Được rồi lão Lý, vì muốn tham gia cuộc thi Tỉnh vào mùa thu năm nay nên cô bé mới chuyển trường.

”Những lời khác không cần nói nhiều, thầy Lý cũng hiểu, chỉ có thể thở dài thườn thượt.


Thành tích môn Tiếng Anh của lớp 10 (1) cũng là do Tạ Miêu kéo lên, cô Mã cũng không nỡ xa cô.

Huống hồ có giáo viên nào không thích học sinh có hiểu biết học giỏi chứ?Trong lòng cô Mã, Tạ Miêu sớm đã trở thành một học sinh mà bà hài lòng nhất trong bao năm dạy học.

Bà thường xuyên về nhà khen cô trước mặt chồng và con, thậm chí con trai thấy thế còn hỏi bà: “Mẹ ơi, sao con lại cảm thấy mẹ chỉ ước gì có thể đổi con lấy cái bạn Tạ Miêu kia về làm con gái mẹ nhỉ?”Nhưng nghĩ đến cuộc thi Tỉnh, thậm chí cuộc thi toàn quốc sau đó, quả thực bà không thể lên tiếng giữ người lại.

“Tạ Miêu có thể có được cơ hội tốt như này, người làm giáo viên chúng ta phải vui thay em ấy.

Nếu như có ngày em ấy đạt giải trong cuộc thi Tỉnh thậm chí cuộc thi toàn quốc, vậy thì kể ra, cũng là nhân tài bước ra từ huyện Hồng Hà chúng ta, mọi người nói có đúng không?”So với các giáo viên, cánh học sinh có hiểu biết ít ỏi về cuộc thi lại cực kỳ không hiểu.

“Ở lại Nhất Cao không tốt sao? Vì sao phải chuyển đến trường Nhị Trung chứ?”Vừa nghe thấy chuyện này, Lâm Hạo liền chạy đến hỏi Tạ Miêu, vẻ mặt hiếm khi không có chút tươi tỉnh nào.

.


Bình Luận (0)
Comment