Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Chương 294



Môn tiếng Anh vừa thi xong, Tạ Miêu liền nằm sõng soài ra giường như con cá khô, vẻ mặt đầy mệt mỏi.

Cô cảm thấy hầu hết mọi người sẽ không ai tham gia vào hai cuộc thi, trên thực tế là có lý do cả.

Trước tiên, mỗi tỉnh đều có nhiều học sinh như vậy, muốn giành được tư cách tham dự kì thi cho một môn dã rất khó, huống hồ chi là hai môn.

Tiếp theo, đừng nói tới chuyện trước kì thi không lo chuẩn bị nhiều thể lực, đơn giản chỉ cần hai ngày thi đấu cường độ cao liên tục cũng đủ giết người rồi.

Cô chỉ may mắn duy nhất một chuyện chính là túi chườm nước nóng của Cố Hàm Giang có rất nhiều tác dụng, ngày hôm đó bắt đầu thi cô đã cảm thấy bụng cơ bản không còn đau cho lắm, nếu không cô sẽ phải đến bệnh viện kê hai viên thuốc giảm đau mà uống.


Tinh thần vừa được thả lỏng, sáng ngày hôm sau Tạ Miêu đã dậy trễ.

Nhưng mà trong phòng có hơn phân nửa các học sinh nữ cũng giống như cô, lúc cô thức dậy đi rửa mặt, Dương Hiểu Xuân thậm chí còn đang ôm mền ngủ ngon lành.

Tạ Miêu bước đi nhẹ nhàng ra ngoài, lúc quay trở lại vừa đúng lúc bắt gặp một bạn nữ đang thập thò nhìn ngoài cửa phòng ký túc xá bọn họ.

“Bạn ơi, bạn tìm ai hả?” Tạ Miêu dừng lại, hỏi người kia.

Bạn nữ đó ăn mặc rất giản dị, trên gương mặt thon thả còn có hai dấu đỏ đặc trưng của vùng cao nguyên.

Nghe Tạ Miêu hỏi, cô bạn ái ngại thấp giọng nói, tiếng phổ thông đậm chất tiếng địa phương, “Tôi tìm Tạ Miêu phòng ký túc xá số ba lẻ bảy, dưới lầu có người chờ cô ấy.

”“Có người tìm tôi?”Tạ Miêu hơi ngây ngẩn, lập tức nghĩ tới Cố Hàm Giang.

Hai ngày này quá bận rộn cô cũng không chú ý, sau khi khai mạc kỳ thi Cố Hàm Giang cũng chưa từng xuất hiện, cũng không biết có phải e ngại sẽ làm phiền cô đi thi hay không nữa.

Tạ Miêu nói tiếng cảm ơn với bạn nữ đó, về phòng cất xong đồ vệ sinh rồi đi xuống dưới.

Quả nhiên, còn chưa ra khỏi tòa nhà, cô đã nhìn thấy ngay bóng dáng cao lớn quen thuộc.

Chàng trai mặc áo sơ mi phẳng phiu, thắt lưng vẽ nên một vòng eo hoàn mỹ, dưới ánh nắng đẹp trai sảng khoái, cặp chân mày lạnh lùng thoáng hiền hòa.


Tạ Miêu phát hiện có không ít các cô gái lén đánh giá anh, còn cô săn một màn lóa mắt vì nét đẹp chói sáng, ánh mắt cô nhìn đến hộp cơm mà anh đang cầm bằng một tay.

Tựa như cảm nhận được, Cố Hàm Giang ngẩng đầu nhìn về phía bên này, bốn mắt cùng nhìn nhau.

Nhìn thấy đó là Tạ Miêu, ấn đường giữa hai chân mày trở nên hiền hòa, bước lên phía trước vài bước đưa hộp cơm cho cô, “Chắc em còn chưa ăn cơm đúng không?”“Vẫn chưa, hôm nay em dậy hơi trễ.

”Tạ Miêu nhìn thấy rồi mở ra nhìn, phát hiện bên trong là bánh rán rau củ nóng hổi, gương mặt vui vẻ, “Cho em hả?”Cố Hàm Giang gật gật đầu rồi hỏi: “Sáng nay em có việc gì không?”“Không có, cuộc thi cũng đã kết thúc rồi, bây giờ em là một thịt xông khói.

”Tạ Miêu lắc đầu, đôi mắt đào hoa khẽ nháy một cái rất tinh nghịch.

Cố Hàm Giang nhìn thấy, trong mắt hiện lên ý cười, giọng nói bất giác trở nên mềm mại, “Vậy em về ăn sáng trước đi, lát nữa anh quay lại đón em.

”Tạ Miêu nghe nói anh không chỉ đến đưa bữa sáng cho cô, có hơi tò mò,”Đón em làm gì, phải đi đâu à?”Cố Hàm Giang không trả lời, "Lát nữa em sẽ biết.

"Thấy anh cố ý thừa nước đục thả câu, Tạ Miêu cũng không hỏi nhiều thêm, gật gật đầu rồi ôm hộp cơm đi lên lầu.

Đợi cô ăn no xong, Cố Hàm Giang không chỉ đứng ở dưới lầu chờ, bên cạnh anh còn có thêm một chiếc xe đạp.

Xe đạp còn rất mới, nhìn như loại xe mới được bán.

Vì ở thời đại này mua xe đạp không chỉ mắc tiền mà còn phải có vé, có không ít người hướng ánh mắt hâm mộ về phía này.


Tạ Miêu thì không quá đặt nặng tâm tư ở chiếc xe, cô cảm thấy có hơi thắc mắc, “Chúng ta đi đâu vậy, bộ xa lắm à?”Sự thật chứng minh, nơi sẽ đến thật sự không hề gần, Cố Hàm Giang lại cô đếnđã đưa cô đến phòng khám trung y.

Tạ Miêu yên lặng nhìn tấm bảng treo trên cửa, ôm eo Cố Hàm Giang ngồi ở ghế sau xe đạp không nhúc nhích, "Anh đừng nói với em, sáng sớm anh tới tìm em la để chở em đến bệnh viện hả?”“Ừ.

”Cố Hàm Giang chân dài thoải mái chống lên mặt đất, một tay buông xe đạp nắm lấy tay Tạ Miêu, “Xuống xe thôi.

Trong phòng khám trung y có một bác sĩ trị bệnh phụ khoa rất mát tay, chẳng phải em nói bị đau bụng sau? vào đó bảo bác sĩ xem sao.

”“Thật sự phải vào đó khám bệnh à?” Cô cứ tưởng anh sẽ chở mình đi hẹn hò nữa đó.

Tạ Miêu bĩu môi, xích qua xích lại trên xe đạp rồi bước xuống.

“Vào đó khám xem sao, nếu có thể chữa trị tốt, sau này sẽ không phải chịu khổ sở nữa.

”Cố Hàm Giang sờ sờ đầu tóc cô, khóa xe bên đường rồi rút chìa khóa dẫn cô đi vào.

.


Bình Luận (0)
Comment